Chương 43: Cố Khanh Khanh, Mày Phải Đến Nỗ Lực A! (1)
Mi Nhãn Khiển Quyển
31/10/2022
Editor: Hye Jin
_____________
Trong lòng Cố Viện Triều suy nghĩ, con bé Khanh Khanh này khóc lóc một hồi, còn bị thương, về nhà là muốn ăn măng xào thịt.
Thời Khinh Chu đang xoa tay xách rìu chuẩn bị đi bổ củi, thấy Cố Khanh Khanh đi ra, hắn liếc nhìn chân của em gái hỏi: "Sao xuống đất?"
Cố Khanh Khanh bị chọc cười: "Em không bị sao cả."
"Vậy thì em lúc trước??"
“Trời nắng to, đi bộ mệt quá.”
Thế là cô giả bộ đáng thương để anh trai cõng cô về.
Đau nhất định là đau, nhưng chút vết thương nhỏ này làm sao nghiêm trọng hơn lúc còn nhỏ chứ, có đôi khi bắt cua không cẩn thận bị tảng đá đập lên đầu gối, bầm cả một mảng xanh tím.
Bác sĩ chỗ trạm xá bên thôn Đại Câu Tử rất giỏi, cho chút thuốc xoa xoa hai ngày là cô có thể tung tăng nhảy nhót không có chuyện gì rồi.
Có thể phát triển cao đến giờ ân tình của bác sĩ Hách Nhất Trân, Cố Khanh Khanh suốt đời khó quên.
Thời Khinh Chu thở phào nhẹ nhõm, hắn đã hiểu được tâm tư nghịch ngợm của cô em họ mình, cười tủm tỉm nói: "Không có việc gì thì tốt rồi."
Mỗi người cách nhau một khoảng cầm rìu chặt củi, Cố Khanh Khanh cũng không nhàn rỗi, cô vác củi đã chặt ôm đến đặt dưới mái hiên, dựng lên, để tiện dùng thì lấy.
Khoảng 5h hơn gần 6 giờ, đội sản xuất lục đục tan tầm, hôm nay làm việc ngoài đồng.
Thời Quý tay xách giày, đi chân trần vào sân: "Khanh Khanh chúng ta thật cần mẫn nha, phòng bếp còn nửa con cá khô, đi để mẹ cháu nấu cho cháu ăn."
Cố Khanh Khanh cười ngọt ngào: "Không ông ngoại ơi, con muốn ăn bí đỏ nấu cháo ngọt vô cùng. Ông ngoại có mệt không? Ông rửa mặt trước đi, cháu đi rót cho ông một chén nước uống."
“Sao mỗi lần tôi thấy cháu ngoại gái của chúng ta cười thành như vậy sao tôi cứ cảm thấy trong lòng con bé đang nghẹn hư một đống chuyện vậy bà?" Thời Quý quay sang nói chuyện với vợ.
“Người ta là tốt bụng rót nước cho ông rồi ông còn nói này nói nọ, Khanh Khanh đừng rót nước cho ông ngoại nữa, rót cho bà ngoại thôi." Vết chân chim nơi khóe mắt Chu Mạn cong cong.
"Vâng, thế cháu không rót nước cho ông ngoại đâu nhaaaaa!"
Tan tầm về nhà người nhà thay phiên rửa sạch bùn đất trên người, Thời Như Sương gọi con gái: "Khanh Khanh, vào bếp dọn chén đũa ra, kêu anh trai con lại đây, đừng có chặt củi nữa, ăn cơm trước."
"Vâng mẹ!"
Vầng trăng tròn mờ ảo phía chân trời, treo lơ lửng trên những ngọn cây.
Bọn họ ngồi quanh bàn đá, Cố Khanh Khanh nhìn thấy ông bà ngoại đã động đũa, gấp không chờ nổi gắp đũa củ cải chua.
Vừa giòn lại vừa mát, mùa hè ăn là thích nhất.
Vương Tú Anh liên tục gắp đồ ăn vào chén của con trai, Thời Như Sương trải mấy cái bánh bí đỏ ra, cuộn su hào ti vào trong đưa đến cho Cao Phong: "Phong Nhi ăn nhiều một chút, ăn nhiều mau lớn ha."
Cao Phong ăn đến hai má phình phình, nhìn y như con sóc nhỏ.
Cố Khanh Khanh cũng cắn một miếng lớn miếng bánh bí ngô, Thời Như Sương đau đầu: "Khanh Khanh, ăn từ từ."
“Con đói á mẹ ơi!" Cố Khanh Khanh chớp đôi mắt to, cười lấy lòng: "Lần sau, lần sau con nhất định cắn từng miếng nhỏ.”
Thời Như Sương bất đắc dĩ than thở với chị dâu: "Chị dâu, chị xem lời này nói đã nhiều năm, mà xem con bé có sửa lại không?"
Hà Thu Thủy vừa ăn bánh ngô vừa ăn dưa chua, cười lớn nói: "Này, không sao đâu, Khanh Khanh nhà chúng ta, dù sao không lo không gả được, muốn ăn như thế nào thì ăn, ăn miếng lớn mới ngon chứ sao?"
Thời Khinh Chu gật đầu đồng ý với lời của mẹ.
Có thể ăn là phúc nha.
Chiều tối gió mát hiu hiu hiu hiu thảnh thơi, khó được thả lòng, mọi người chậm rì rì vừa ăn vừa nói chuyện nhà ——
Chu Mạn hỏi con gái: “Có ảnh của thằng bé kia không? Cho mẹ nhìn xem."
Thời Như Sương đưa cho mẹ một bát cháo bí đỏ: "Có, có, cháu gái của mẹ giữ muốn sát sao, như là bảo bối cất vào trong túi không cho ai chạm vào."
"Mẹ con nào có như vậy đâu!" Cố Khanh Khanh mỗi lần nhắc đến ảnh chụp da mặt liền mỏng: "Con ăn no rồi, con muốn đi ra ngoài tiêu thực."
“Cháu cũng đi ạ!" Cố Viện Triều lau miệng đặt chén đũa xuống: "Khinh Chu chúng ta đi bờ sông mò cá?"
"Được nha, em chờ anh chút, anh đi lấy cái sọt."
Ba anh em không đợi người lớn phản ứng lại, biến mất ở cửa nhà.
"Đây là không thể ở cùng chúng ta được, Khinh Chu ngày thường thoạt nhìn trầm ổn, gặp Khanh Khanh cùng Viện Triều thì tâm tính trẻ con liền trồi ra đến." Hà Thu Thủy bẻ một nửa cái bánh bao hấp cho chồng, tiếp tục hỏi: "Thanh Liệt có nói đứa nhỏ bên kia tính cách thế nào? Trong nhà làm cái gì không?"
Bây giờ hầu hết mọi người là nông dân nghèo, nhưng cũng có những gia đình có cha mẹ làm việc trong các nhà máy quốc doanh, giống như cha mẹ của Cố Viện Triều, Cố Tài là đầu bếp trong tiệm cơm quốc doanh, còn Trương Vũ Tình là công nhân trong xưởng tráng men.
Tiền lương hàng tháng của hai vợ chồng cộng lại lên đến 40 đồng.
Mà đầu bếp tiệm cơm quốc doanh không hề kém gì với công nhân đại xưởng, nói ra cũng có mặt mũi.
Thành thật mà nói, điều kiện của Cố Viện Triều tốt hơn Cố Hùng.
Để mà nói thì đương nhiên Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt càng được nghênh đón hơn, là quân nhân nha! Là ăn cơm bộ đội, mỗi tháng có tiền trợ cấp cùng phiếu gạo phiếu vải, phiếu dầu, một người tòng quân cả nhà quang vinh.
Ai mà không nghĩ có con rể quân nhân?
“Cái này chưa nói." Thời Như Sương cười lắc đầu: “Thanh Liệt gửi thư về chỉ nói muốn ăn ô mai thanh mai, em đánh giá là muốn mang Khanh Khanh sang nhìn xem, nhìn trúng mới nói tiếp."
Bất quá cô với thanh niên phí phách trong hình, cực kỳ vừa lòng.
Chỉ sợ người ta cao ngạo chướng mắt Khanh Khanh nhà họ.
Vương Tú Anh thấy chủ ý đánh lên người Cố Khanh Khanh không được, nghĩ đến bên nhà mẹ đẻ còn mấy đứa cháu gái thế nên mở miệng: "Như Sương, nhà em Xán Dương cùng Thanh Liệt tìm vợ có yêu cầu gì a? Nhà mẹ đẻ chị có hai cô cháu gái xinh đẹp, trạc tuổi với Khanh Khanh ..."
Nụ cười trên mặt Thời Như Sương thu liễm, nhàn nhạt nhìn người nói chuyện một cái.
_____________
Trong lòng Cố Viện Triều suy nghĩ, con bé Khanh Khanh này khóc lóc một hồi, còn bị thương, về nhà là muốn ăn măng xào thịt.
Thời Khinh Chu đang xoa tay xách rìu chuẩn bị đi bổ củi, thấy Cố Khanh Khanh đi ra, hắn liếc nhìn chân của em gái hỏi: "Sao xuống đất?"
Cố Khanh Khanh bị chọc cười: "Em không bị sao cả."
"Vậy thì em lúc trước??"
“Trời nắng to, đi bộ mệt quá.”
Thế là cô giả bộ đáng thương để anh trai cõng cô về.
Đau nhất định là đau, nhưng chút vết thương nhỏ này làm sao nghiêm trọng hơn lúc còn nhỏ chứ, có đôi khi bắt cua không cẩn thận bị tảng đá đập lên đầu gối, bầm cả một mảng xanh tím.
Bác sĩ chỗ trạm xá bên thôn Đại Câu Tử rất giỏi, cho chút thuốc xoa xoa hai ngày là cô có thể tung tăng nhảy nhót không có chuyện gì rồi.
Có thể phát triển cao đến giờ ân tình của bác sĩ Hách Nhất Trân, Cố Khanh Khanh suốt đời khó quên.
Thời Khinh Chu thở phào nhẹ nhõm, hắn đã hiểu được tâm tư nghịch ngợm của cô em họ mình, cười tủm tỉm nói: "Không có việc gì thì tốt rồi."
Mỗi người cách nhau một khoảng cầm rìu chặt củi, Cố Khanh Khanh cũng không nhàn rỗi, cô vác củi đã chặt ôm đến đặt dưới mái hiên, dựng lên, để tiện dùng thì lấy.
Khoảng 5h hơn gần 6 giờ, đội sản xuất lục đục tan tầm, hôm nay làm việc ngoài đồng.
Thời Quý tay xách giày, đi chân trần vào sân: "Khanh Khanh chúng ta thật cần mẫn nha, phòng bếp còn nửa con cá khô, đi để mẹ cháu nấu cho cháu ăn."
Cố Khanh Khanh cười ngọt ngào: "Không ông ngoại ơi, con muốn ăn bí đỏ nấu cháo ngọt vô cùng. Ông ngoại có mệt không? Ông rửa mặt trước đi, cháu đi rót cho ông một chén nước uống."
“Sao mỗi lần tôi thấy cháu ngoại gái của chúng ta cười thành như vậy sao tôi cứ cảm thấy trong lòng con bé đang nghẹn hư một đống chuyện vậy bà?" Thời Quý quay sang nói chuyện với vợ.
“Người ta là tốt bụng rót nước cho ông rồi ông còn nói này nói nọ, Khanh Khanh đừng rót nước cho ông ngoại nữa, rót cho bà ngoại thôi." Vết chân chim nơi khóe mắt Chu Mạn cong cong.
"Vâng, thế cháu không rót nước cho ông ngoại đâu nhaaaaa!"
Tan tầm về nhà người nhà thay phiên rửa sạch bùn đất trên người, Thời Như Sương gọi con gái: "Khanh Khanh, vào bếp dọn chén đũa ra, kêu anh trai con lại đây, đừng có chặt củi nữa, ăn cơm trước."
"Vâng mẹ!"
Vầng trăng tròn mờ ảo phía chân trời, treo lơ lửng trên những ngọn cây.
Bọn họ ngồi quanh bàn đá, Cố Khanh Khanh nhìn thấy ông bà ngoại đã động đũa, gấp không chờ nổi gắp đũa củ cải chua.
Vừa giòn lại vừa mát, mùa hè ăn là thích nhất.
Vương Tú Anh liên tục gắp đồ ăn vào chén của con trai, Thời Như Sương trải mấy cái bánh bí đỏ ra, cuộn su hào ti vào trong đưa đến cho Cao Phong: "Phong Nhi ăn nhiều một chút, ăn nhiều mau lớn ha."
Cao Phong ăn đến hai má phình phình, nhìn y như con sóc nhỏ.
Cố Khanh Khanh cũng cắn một miếng lớn miếng bánh bí ngô, Thời Như Sương đau đầu: "Khanh Khanh, ăn từ từ."
“Con đói á mẹ ơi!" Cố Khanh Khanh chớp đôi mắt to, cười lấy lòng: "Lần sau, lần sau con nhất định cắn từng miếng nhỏ.”
Thời Như Sương bất đắc dĩ than thở với chị dâu: "Chị dâu, chị xem lời này nói đã nhiều năm, mà xem con bé có sửa lại không?"
Hà Thu Thủy vừa ăn bánh ngô vừa ăn dưa chua, cười lớn nói: "Này, không sao đâu, Khanh Khanh nhà chúng ta, dù sao không lo không gả được, muốn ăn như thế nào thì ăn, ăn miếng lớn mới ngon chứ sao?"
Thời Khinh Chu gật đầu đồng ý với lời của mẹ.
Có thể ăn là phúc nha.
Chiều tối gió mát hiu hiu hiu hiu thảnh thơi, khó được thả lòng, mọi người chậm rì rì vừa ăn vừa nói chuyện nhà ——
Chu Mạn hỏi con gái: “Có ảnh của thằng bé kia không? Cho mẹ nhìn xem."
Thời Như Sương đưa cho mẹ một bát cháo bí đỏ: "Có, có, cháu gái của mẹ giữ muốn sát sao, như là bảo bối cất vào trong túi không cho ai chạm vào."
"Mẹ con nào có như vậy đâu!" Cố Khanh Khanh mỗi lần nhắc đến ảnh chụp da mặt liền mỏng: "Con ăn no rồi, con muốn đi ra ngoài tiêu thực."
“Cháu cũng đi ạ!" Cố Viện Triều lau miệng đặt chén đũa xuống: "Khinh Chu chúng ta đi bờ sông mò cá?"
"Được nha, em chờ anh chút, anh đi lấy cái sọt."
Ba anh em không đợi người lớn phản ứng lại, biến mất ở cửa nhà.
"Đây là không thể ở cùng chúng ta được, Khinh Chu ngày thường thoạt nhìn trầm ổn, gặp Khanh Khanh cùng Viện Triều thì tâm tính trẻ con liền trồi ra đến." Hà Thu Thủy bẻ một nửa cái bánh bao hấp cho chồng, tiếp tục hỏi: "Thanh Liệt có nói đứa nhỏ bên kia tính cách thế nào? Trong nhà làm cái gì không?"
Bây giờ hầu hết mọi người là nông dân nghèo, nhưng cũng có những gia đình có cha mẹ làm việc trong các nhà máy quốc doanh, giống như cha mẹ của Cố Viện Triều, Cố Tài là đầu bếp trong tiệm cơm quốc doanh, còn Trương Vũ Tình là công nhân trong xưởng tráng men.
Tiền lương hàng tháng của hai vợ chồng cộng lại lên đến 40 đồng.
Mà đầu bếp tiệm cơm quốc doanh không hề kém gì với công nhân đại xưởng, nói ra cũng có mặt mũi.
Thành thật mà nói, điều kiện của Cố Viện Triều tốt hơn Cố Hùng.
Để mà nói thì đương nhiên Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt càng được nghênh đón hơn, là quân nhân nha! Là ăn cơm bộ đội, mỗi tháng có tiền trợ cấp cùng phiếu gạo phiếu vải, phiếu dầu, một người tòng quân cả nhà quang vinh.
Ai mà không nghĩ có con rể quân nhân?
“Cái này chưa nói." Thời Như Sương cười lắc đầu: “Thanh Liệt gửi thư về chỉ nói muốn ăn ô mai thanh mai, em đánh giá là muốn mang Khanh Khanh sang nhìn xem, nhìn trúng mới nói tiếp."
Bất quá cô với thanh niên phí phách trong hình, cực kỳ vừa lòng.
Chỉ sợ người ta cao ngạo chướng mắt Khanh Khanh nhà họ.
Vương Tú Anh thấy chủ ý đánh lên người Cố Khanh Khanh không được, nghĩ đến bên nhà mẹ đẻ còn mấy đứa cháu gái thế nên mở miệng: "Như Sương, nhà em Xán Dương cùng Thanh Liệt tìm vợ có yêu cầu gì a? Nhà mẹ đẻ chị có hai cô cháu gái xinh đẹp, trạc tuổi với Khanh Khanh ..."
Nụ cười trên mặt Thời Như Sương thu liễm, nhàn nhạt nhìn người nói chuyện một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.