Thập Niên 70: Đại Mỹ Nhân Gả Nhầm Thành Quân Tẩu
Chương 15:
Tinh Đình Yếu Phi Phi
11/12/2024
Đến giờ nghỉ trưa, Tô Nhụy về nhà ăn cơm.
Trong nhà, Tô Ngọc Cầm và Tô Thường Nga chưa bao giờ động tay làm việc. Tô Ngọc Cầm luôn tự nhận mình là chủ gia đình, không cần làm gì. Còn Tô Thường Nga thì viện cớ bị suyễn, cũng chẳng chịu đụng tay vào việc gì. Hai người họ suốt ngày chỉ ngồi bàn chuyện con trai nhà ai tốt, nhưng nấu cơm thì không. Ít nhất, họ chưa bao giờ nấu cho Tô Nhụy và Tô Hồng Bội.
Tô Hồng Bội bưng bát cháo bắp cho Tô Nhụy, thì thầm: “Ngoài cửa có người cứ lảng vảng nhìn vào.”
Nghe vậy, Tô Nhụy đặt bát cháo xuống, vớ lấy cái cuốc dựng ở chân tường rồi đi ra ngoài xem xét. Cô đi một vòng mà không thấy ai.
Linh cảm này làm cô nhớ lại cảm giác bị người đàn ông ngốc nhìn trộm hôm nào. Gan lớn, cô liền hét lớn: “Ai đấy?”
Cô không ngờ người đứng đó lại là Quách Gia Vinh.
Hắn ta đứng sau hàng rào gỗ, đội mũ nỉ thấp che gần hết mặt, đeo khẩu trang, giọng nhỏ xíu: “Là tôi đây, nhỏ tiếng thôi!”
Tô Nhụy cười khẩy: “Thiên Bồng Nguyên Soái lại rồng đến nhà tôm sao?”
“Cô tổ tông của tôi ơi, đừng giỡn nữa!” Quách Gia Vinh nhìn trước ngó sau, hối hả nói: “Tôi khuyên cô nên biết nhìn tình thế. Tốt nhất đồng ý làm bạn gái tôi, tôi sẽ đưa cô về huyện thành ở nhờ nhà họ hàng. Bằng không, cô cứ chờ chết đi!”
Nghe đến đó, Tô Nhụy bực bội phun lời: “Phi phi phi! Tin không tôi tát cho mấy cái bây giờ?”
Quách Gia Vinh vội vàng giải thích: “Gã gốc nhất định sẽ bám lấy cô. Hắn nói ai tốt với cô là hắn sẽ xử người đó!”
Tô Nhụy còn chưa kịp trả lời thì từ bức tường đất đỏ đối diện, người đàn ông ngốc đã leo qua.
Hắn ta vừa vung tay vừa hét lớn: “Đó là vợ tôi! Vợ tôi! Ai giành vợ tôi, đều phải chết! Đều phải chết!”
Dứt lời, hắn ta rút từ sau lưng ra một cây mía đã vót nhọn như dao, lao thẳng về phía Quách Gia Vinh.
Quách Gia Vinh sợ đến mức run bắn người, chân tay mềm nhũn, suýt chút nữa không đứng vững. Hắn ta hét lên một tiếng đầy hoảng loạn rồi vội vàng bỏ chạy.
Đêm qua, hắn và cha mình đã thấm thía bài học kẻ ngốc đánh người không phạm pháp. Dù hai cha con phẫn nộ đến đâu, ba mẹ đối phương chỉ cần trả hai đồng tiền thuốc men là mọi chuyện lại chìm xuồng.
Lần này, gã ngốc còn mang theo dao, tình thế càng nghiêm trọng hơn. Quách Gia Vinh không dám mạo hiểm thử xem liệu giết người có bị coi là phạm pháp hay không. Đến lúc bản thân hắn lạnh ngắt nằm xuống rồi, pháp luật cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Hắn cắm đầu cắm cổ chạy, vấp phải bờ sông nơi có ba bốn người đàn ông đang giặt quần áo. Nhưng không ai trong số họ buồn giúp hắn.
Trong nhà, Tô Ngọc Cầm và Tô Thường Nga chưa bao giờ động tay làm việc. Tô Ngọc Cầm luôn tự nhận mình là chủ gia đình, không cần làm gì. Còn Tô Thường Nga thì viện cớ bị suyễn, cũng chẳng chịu đụng tay vào việc gì. Hai người họ suốt ngày chỉ ngồi bàn chuyện con trai nhà ai tốt, nhưng nấu cơm thì không. Ít nhất, họ chưa bao giờ nấu cho Tô Nhụy và Tô Hồng Bội.
Tô Hồng Bội bưng bát cháo bắp cho Tô Nhụy, thì thầm: “Ngoài cửa có người cứ lảng vảng nhìn vào.”
Nghe vậy, Tô Nhụy đặt bát cháo xuống, vớ lấy cái cuốc dựng ở chân tường rồi đi ra ngoài xem xét. Cô đi một vòng mà không thấy ai.
Linh cảm này làm cô nhớ lại cảm giác bị người đàn ông ngốc nhìn trộm hôm nào. Gan lớn, cô liền hét lớn: “Ai đấy?”
Cô không ngờ người đứng đó lại là Quách Gia Vinh.
Hắn ta đứng sau hàng rào gỗ, đội mũ nỉ thấp che gần hết mặt, đeo khẩu trang, giọng nhỏ xíu: “Là tôi đây, nhỏ tiếng thôi!”
Tô Nhụy cười khẩy: “Thiên Bồng Nguyên Soái lại rồng đến nhà tôm sao?”
“Cô tổ tông của tôi ơi, đừng giỡn nữa!” Quách Gia Vinh nhìn trước ngó sau, hối hả nói: “Tôi khuyên cô nên biết nhìn tình thế. Tốt nhất đồng ý làm bạn gái tôi, tôi sẽ đưa cô về huyện thành ở nhờ nhà họ hàng. Bằng không, cô cứ chờ chết đi!”
Nghe đến đó, Tô Nhụy bực bội phun lời: “Phi phi phi! Tin không tôi tát cho mấy cái bây giờ?”
Quách Gia Vinh vội vàng giải thích: “Gã gốc nhất định sẽ bám lấy cô. Hắn nói ai tốt với cô là hắn sẽ xử người đó!”
Tô Nhụy còn chưa kịp trả lời thì từ bức tường đất đỏ đối diện, người đàn ông ngốc đã leo qua.
Hắn ta vừa vung tay vừa hét lớn: “Đó là vợ tôi! Vợ tôi! Ai giành vợ tôi, đều phải chết! Đều phải chết!”
Dứt lời, hắn ta rút từ sau lưng ra một cây mía đã vót nhọn như dao, lao thẳng về phía Quách Gia Vinh.
Quách Gia Vinh sợ đến mức run bắn người, chân tay mềm nhũn, suýt chút nữa không đứng vững. Hắn ta hét lên một tiếng đầy hoảng loạn rồi vội vàng bỏ chạy.
Đêm qua, hắn và cha mình đã thấm thía bài học kẻ ngốc đánh người không phạm pháp. Dù hai cha con phẫn nộ đến đâu, ba mẹ đối phương chỉ cần trả hai đồng tiền thuốc men là mọi chuyện lại chìm xuồng.
Lần này, gã ngốc còn mang theo dao, tình thế càng nghiêm trọng hơn. Quách Gia Vinh không dám mạo hiểm thử xem liệu giết người có bị coi là phạm pháp hay không. Đến lúc bản thân hắn lạnh ngắt nằm xuống rồi, pháp luật cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Hắn cắm đầu cắm cổ chạy, vấp phải bờ sông nơi có ba bốn người đàn ông đang giặt quần áo. Nhưng không ai trong số họ buồn giúp hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.