Thập Niên 70: Đại Mỹ Nhân Gả Nhầm Thành Quân Tẩu

Chương 22:

Tinh Đình Yếu Phi Phi

11/12/2024

Tô Nhụy nhận lấy, nghiêm túc nói: “Chúng ta tin tưởng vào sự lãnh đạo của Đảng. Dẫu có chịu khổ cũng chỉ là tạm thời, rồi sẽ có ngày chúng ta sống những ngày tốt đẹp hơn.”

Tô Hồng Bội xoa đầu cô, mỉm cười: “Nửa năm đọc báo cũng không uổng phí nhỉ.”

Có tem rồi nhưng lại thiếu phong bì, phải tốn thêm một xu nữa để mua. Nghĩ đến đây, Tô Nhụy bực bội chống tay lên bàn, nghĩ cách để viết lá thư sao cho vừa đủ thuyết phục, tránh để ngày mai thư không được gửi đi, mà Tô Thường Nga lại kéo gia đình gã ngốc quay về.

Dựa theo lời dặn của chị cả, cô quyết định trước tiên phải thể hiện mình là người có trình độ, tránh để người ta xem thường. Nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng cô đặt bút viết.

“Kính gửi đồng chí quân nhân cách mạng thân yêu,

Chào anh,

Những ngọn núi xanh và cánh đồng vàng đang chào đón mùa thu. Trong tiết trời tuyệt đẹp này, tôi rất vui khi có cơ hội được làm quen với anh.

Tôi là Tô Nhụy, năm nay 18 tuổi, tốt nghiệp cấp hai.

Tôi là một cô gái nông thôn lớn lên trên mảnh đất phù sa màu mỡ. Gia đình tôi ở thôn Tiểu Bá, xã Túc Hoa, huyện Kế Quang, tỉnh Sông Hồng.

Về bản thân, có lẽ chị hai của tôi (Tô Thường Nga) đã giới thiệu với anh rồi. Cầm bút viết thư, tôi chẳng biết bắt đầu từ đâu, chỉ thấy rằng duyên phận thật kỳ diệu khi giúp chúng ta, hai người xa lạ ở cách nhau hàng ngàn dặm có cơ hội làm quen và trò chuyện.

Nếu anh đồng ý, liệu anh có thể giới thiệu một chút về bản thân không? Đối với một người muốn xem mắt, việc tự mình kể rõ mọi thứ là rất quan trọng, phải không?”



Lá thư đơn giản nhanh chóng hoàn thành. Tô Nhụy nằm trên giường đất, ôm chiếc gối, miệng lẩm bẩm đầy oán thán.

“Tô Thường Nga sẽ giới thiệu ai đây? Quan quân á? Tôi không tin đâu. Nếu thật sự là quân nhân, với tính cách của chị ấy, cả hai người đó chị ấy đã giữ lại cho mình, làm gì đến lượt tôi.”

Nghe tiếng thở dài, Tô Hồng Bội ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi: “Em thở dài gì thế?”

Tô Nhụy ngẩng lên, nhìn trời đêm đầy sao, lẩm bẩm: “Vì sao phụ nữ nhất định phải kết hôn?”

Tô Hồng Bội cười nhẹ, đáp lời: “Thành gia lập nghiệp mà. Phải thành gia trước thì mới thành tài.”

“Không kết hôn thì là phế nhân à?”

Tô Hồng Bội bật cười: “Thế em nói xem, em muốn gì?”

Tô Nhụy nghĩ ngợi rồi đáp: “Em muốn tìm người đến ở rể.”

Ở các nơi khác, chuyện này có vẻ lạ lùng, nhưng với thôn Tiểu Bá, đó là điều bình thường.

Tô Hồng Bội mỉm cười trêu: “Gần đây em thật biết mơ tưởng.”

“Người ở rể thoải mái hơn nhiều. Mình là chủ nhà, không cần phục vụ cha mẹ chồng, chẳng phải sướng hơn sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Đại Mỹ Nhân Gả Nhầm Thành Quân Tẩu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook