Thập Niên 70 Đại Mỹ Nhân Ở Niên Đại Văn Trở Về Thành Phố
Chương 5: Con gái bà không còn nhỏ 2
Thu Dương
18/08/2024
Vẻ mặt thường ngày vẫn luôn điềm tĩnh của Tô Minh Đức hiếm khi xuất hiện sự tức giận.
Chỉ là ngại vì tình cảnh hiện tại, ông đối với bất kỳ ai cũng phải cẩn thận dè dặt, không thể để người ta bắt thóp được, nếu không, quay đầu lại sẽ là vực sâu vạn trượng.
Cố gắng điều hòa hơi thở, Tô Minh Đức chậm rãi mở miệng: "Đồng chí Lưu, chuyện mà bà vừa nói, nhà chúng tôi không có phúc phận ấy..."
Lưu Xuân Yến nghe vậy bực bội, đôi mắt vốn đã cao ngạo càng thêm phần khinh miệt: "Nhà các người đừng có mà không biết điều, nếu không phải Tô Niệm dùng cái bản mặt đó câu dẫn con trai tôi, con trai tôi sống chết đòi cưới nó, thì tôi có thèm đồng ý cho nó bước chân vào cửa nhà này không?"
Là vợ của Bí thư nông trường Thắng Lợi, những năm qua Lưu Xuân Yến có thể nói là vênh váo hống hách quen rồi, bây giờ bị nhà họ Tô này từ chối như vậy, đương nhiên không giữ được thể diện.
Hác Tú Hồng vốn cũng nhịn thôi, tình cảnh nhà mình không thể so bì với người ta, nhưng nghe người ta mồm năm miệng mười nói con gái mình như vậy, bà cuối cùng cũng không nhịn được nữa: "Bà nói năng kiểu gì vậy? Con gái tôi không gả, nhà bà từ bỏ ý định đi!"
Ai mà không biết, cả ngày con trai của Bí thư nông trường Thắng Lợi lêu lổng, lười biếng, trước đây còn có tin đồn, nói cậu ta bắt nạt nữ thanh niên trí thức, chuyện này cũng chưa được làm rõ, chẳng qua có một số người bàn tán là bị ba cậu ta dàn xếp êm xuôi.
Là bậc cha mẹ yêu thương con gái, ai mà đồng ý cho được.
Lưu Xuân Yến hôm nay bị hai kẻ xấu xa này mắng mỏ, lập tức nổi giận, đứng bật dậy, chỉ tay vào hai người, vênh váo nói: "Được, được lắm, hai người cứ chờ đấy! Cả nhà thành phần như thế còn dám lớn tiếng với tôi, xem tôi có xử lý hai người không."
"Xử lý thì xử lý!" Hác Tú Hồng lúc này cũng bất chấp tất cả, quát: "Bắt tôi đi nhốt chuồng bò cũng được, giết chết tôi cũng được, tôi cũng không thể để con gái gả cho cái loại đó!"
Tô Niệm đẩy cửa bước vào nhà, vừa lúc chạm mặt Lưu Xuân Yến đang đi ra ngoài, hai người đối mặt nhau, Lưu Xuân Yến đang tức giận đến đỏ mặt cũng phải sững sờ trước vẻ đẹp của cô gái nhỏ này.
Cả nông trường Thắng Lợi có hơn hai nghìn người, trong đó có không ít cô gái trẻ, nhưng không có người nào có thể sánh bằng Tô Niệm.
Phải nói là, quả nhiên là người từ thành phố đến, dù đã bị đày đọa bảy năm, không còn được như trước, nhưng nhìn ngũ quan thanh tú trên khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh long lanh, chẳng trách lại câu hồn con trai bà ta!
Đẩy Tô Niệm ra, Lưu Xuân Yến tức giận đi ra ngoài, thật là xui xẻo!
"Ba, mẹ." Tô Niệm về đến nhà, thấy ba mẹ vẫn còn tức giận, vội vàng chạy đến: "Con vừa nghe thấy rồi, ba mẹ đừng để bụng, mình không chọc nổi nhà họ Lưu, tránh được thì nên tránh."
Trong số các lãnh đạo của nông trường Thắng Lợi, Bí thư Trần Quảng Phát là người đứng đầu, thời trẻ người này không học hành đến nơi đến chốn, sau đó tham gia vài trận du kích, giỏi luồn lách, từng bước leo lên vị trí Bí thư, vợ của ông ta là Lưu Xuân Yến, mười sáu tuổi đã theo ông ta, sinh cho ông ta một cậu con trai là Trần Chí Cương. Chỉ là Trần Chí Cương không biết có phải giống ba không, là con trai của Bí thư nông trường, nhưng lại chẳng nên thành tích gì, cả ngày lêu lổng, lười biếng.
Chỉ là ngại vì tình cảnh hiện tại, ông đối với bất kỳ ai cũng phải cẩn thận dè dặt, không thể để người ta bắt thóp được, nếu không, quay đầu lại sẽ là vực sâu vạn trượng.
Cố gắng điều hòa hơi thở, Tô Minh Đức chậm rãi mở miệng: "Đồng chí Lưu, chuyện mà bà vừa nói, nhà chúng tôi không có phúc phận ấy..."
Lưu Xuân Yến nghe vậy bực bội, đôi mắt vốn đã cao ngạo càng thêm phần khinh miệt: "Nhà các người đừng có mà không biết điều, nếu không phải Tô Niệm dùng cái bản mặt đó câu dẫn con trai tôi, con trai tôi sống chết đòi cưới nó, thì tôi có thèm đồng ý cho nó bước chân vào cửa nhà này không?"
Là vợ của Bí thư nông trường Thắng Lợi, những năm qua Lưu Xuân Yến có thể nói là vênh váo hống hách quen rồi, bây giờ bị nhà họ Tô này từ chối như vậy, đương nhiên không giữ được thể diện.
Hác Tú Hồng vốn cũng nhịn thôi, tình cảnh nhà mình không thể so bì với người ta, nhưng nghe người ta mồm năm miệng mười nói con gái mình như vậy, bà cuối cùng cũng không nhịn được nữa: "Bà nói năng kiểu gì vậy? Con gái tôi không gả, nhà bà từ bỏ ý định đi!"
Ai mà không biết, cả ngày con trai của Bí thư nông trường Thắng Lợi lêu lổng, lười biếng, trước đây còn có tin đồn, nói cậu ta bắt nạt nữ thanh niên trí thức, chuyện này cũng chưa được làm rõ, chẳng qua có một số người bàn tán là bị ba cậu ta dàn xếp êm xuôi.
Là bậc cha mẹ yêu thương con gái, ai mà đồng ý cho được.
Lưu Xuân Yến hôm nay bị hai kẻ xấu xa này mắng mỏ, lập tức nổi giận, đứng bật dậy, chỉ tay vào hai người, vênh váo nói: "Được, được lắm, hai người cứ chờ đấy! Cả nhà thành phần như thế còn dám lớn tiếng với tôi, xem tôi có xử lý hai người không."
"Xử lý thì xử lý!" Hác Tú Hồng lúc này cũng bất chấp tất cả, quát: "Bắt tôi đi nhốt chuồng bò cũng được, giết chết tôi cũng được, tôi cũng không thể để con gái gả cho cái loại đó!"
Tô Niệm đẩy cửa bước vào nhà, vừa lúc chạm mặt Lưu Xuân Yến đang đi ra ngoài, hai người đối mặt nhau, Lưu Xuân Yến đang tức giận đến đỏ mặt cũng phải sững sờ trước vẻ đẹp của cô gái nhỏ này.
Cả nông trường Thắng Lợi có hơn hai nghìn người, trong đó có không ít cô gái trẻ, nhưng không có người nào có thể sánh bằng Tô Niệm.
Phải nói là, quả nhiên là người từ thành phố đến, dù đã bị đày đọa bảy năm, không còn được như trước, nhưng nhìn ngũ quan thanh tú trên khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh long lanh, chẳng trách lại câu hồn con trai bà ta!
Đẩy Tô Niệm ra, Lưu Xuân Yến tức giận đi ra ngoài, thật là xui xẻo!
"Ba, mẹ." Tô Niệm về đến nhà, thấy ba mẹ vẫn còn tức giận, vội vàng chạy đến: "Con vừa nghe thấy rồi, ba mẹ đừng để bụng, mình không chọc nổi nhà họ Lưu, tránh được thì nên tránh."
Trong số các lãnh đạo của nông trường Thắng Lợi, Bí thư Trần Quảng Phát là người đứng đầu, thời trẻ người này không học hành đến nơi đến chốn, sau đó tham gia vài trận du kích, giỏi luồn lách, từng bước leo lên vị trí Bí thư, vợ của ông ta là Lưu Xuân Yến, mười sáu tuổi đã theo ông ta, sinh cho ông ta một cậu con trai là Trần Chí Cương. Chỉ là Trần Chí Cương không biết có phải giống ba không, là con trai của Bí thư nông trường, nhưng lại chẳng nên thành tích gì, cả ngày lêu lổng, lười biếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.