Thập Niên 70: Đại Mỹ Nhân Yêu Kiều
Chương 25: Cô Con Gái Ngốc Nhà Họ Bách Bị Bệnh…
Thụy Vân Gian
02/09/2022
Bách Nguyệt không cho là đúng, tủi thân nói: “Anh đang bị thương mà vẫn còn cười được à.”
Bách Nguyệt cuối cùng vẫn nhìn thấy vết thương trên đùi của Hạ Nghị, may mắn không bị gãy xương, mà chỉ là bị tảng đá cứa vào chân, bị rạch một vết to.
Vết thương đã được xử lý tiêu độc, không bị rách sâu lắm, nhưng lại rất dài, có khả năng lớn sẽ để lại sẹo.
Kiếp trước Bách Nguyệt sờ soạng vết sẹo trên đùi chồng mình xong còn đau lòng rất nhiều.
Hạ Nghị lúc đó còn an ủi cô: “Nếu trước đây trình độ y học tiên tiến, anh mua được thuốc trị sẹo sớm một chút nói không chừng đã không để lại sẹo đến ngày hôm nay.”
“Nhưng mà khi đó anh còn trẻ, còn dại lắm, không hiểu mấy cái này.”
Trước kia anh cảm thấy chỉ cần khỏi là đủ rồi, thậm chí khi vết thương kết vảy, Hạ Nghị còn ngứa tay cào miệng vết thương ra.
Anh cũng không phải kiểu người để ý mấy cái đó, chỉ là mỗi một lần Bách Nguyệt nhìn thấy vết sẹo, đều không nhịn được mà xót xa.
Anh là một nam tử hán đại trượng phu, trên người có sẹo cũng không thành vấn đề, nhưng bà xã mỗi ngày nhìn thấy lại đau lòng cũng không tốt.
Bách Nguyệt nói: “Anh phải dưỡng bệnh cho tốt đó.”
Bách Nguyệt đưa xong đồ lại dặn dò vài câu, cô nói rất nhiều, dặn dò anh từng li từng tí.
Hạ Nghị dõi theo bóng dáng dần xa của Bách Nguyệt, trong lòng trầm tư, người ta đều nói cô là đồ ngốc, nhưng vấn đề là cô gái này làm việc rất nghiêm túc.
Này thật sự bị ngốc sao?
Hơn nữa tuy cô nói chuyện với mình có chút chậm, nhưng mà vẫn có thể thuận lợi nói ra.
Bách Nguyệt trở về phòng bếp, hai mắt cô hồng hồng, vừa thấy dáng vẻ đã biết là vừa khóc xong.
Trong phòng bếp đứng mấy người, không phải tất cả đều là mấy dì mấy thím hay ngồi lê đôi mách trong thôn ái, còn có những người ở khác thôn tới hỗ trợ.
Đối phương vừa nhìn thấy Bách Nguyệt giống như vừa khóc xong, theo phản xạ an ủi một câu: “Ôi chao, xảy ra chuyện gì vậy? Thằng nhóc nào không có mắt bắt nạt cháu?”
“Cháu gái, cháu cứ nói với bác, bác chống lưng cho cháu!”
Bách Nguyệt đỏ mặt lắc đầu, nói không phải.
“Là chuyện khác ạ, cháu cảm ơn.”
Bách Nguyệt quá khổ sở, hiện tại chồng cô đang bị thương, chắc chắn mấy ngày dưỡng bệnh không thể tham gia công tác, đồng nghĩa với việc sẽ không có công điểm, không có tiền sinh hoạt.
Anh là một thanh niên đang ở độ tuổi trẻ lực tráng, sức ăn uống lại nhiều, chắc chắn phải nhịn đói vô cùng khó chịu.
Bách Nguyệt siết chặt nắm đấm, trong nhà cha mẹ nuôi còn có không ít trứng gà, xem chừng mình không thể tiếp tục gửi ở nơi đó, bởi vì bản thân phải luộc trứng bồi bổ sức khỏe cho Hạ Nghị.
Bách Nguyệt còn chưa bắt đầu lấy trứng gà, thì vào ban đêm mẹ nuôi đã phát hiện ra khác thường.
Mẹ nuôi vác cái bụng to, đứng trong phòng bếp đếm đi đếm lại vài lần, phát hiện giống như thiếu mấy quả trứng gà.
Trong khoảng thời gian này không có người quản lý, số trứng gà cụ thể cũng không nắm bắt được, mà là do lão Bách phụ trách, mẹ nuôi không dám xác định, vẻ mặt mất hứng mà gọi bạn già qua đây.
“Văn Tài, chuyện này là sao?”
Lão Bách hút thuốc lào chắp tay sau lưng loẹt quẹt đi tới, đôi mắt tam giác khẽ nhìn thoáng qua, sẵng giọng nói: “Bà cáu giận cái gì?”
Mẹ nuôi hỏi: “Trứng gà của nhà chúng ta có bao nhiêu quả, có phải hay không thiếu mấy quả? Trong khoảng thời gian này chẳng phải ông đi nhặt trứng sao?”
Trong lòng cha nuôi có chút xấu hổ, việc này chính mình thật đúng là không biết.
Tính ông ta lười biếng, trong nhà nuôi mấy con gà, những con gà đó đẻ bao nhiêu trứng gà đều tính xong rồi, hiện tại trong nhà mấy con gà mái già đều ra sức đẻ trứng.
Vừa đẻ vừa ăn, còn phải kiểm kê mỗi ngày, ông ta mới lười quản lý.
Hiện tại mẹ nuôi hỏi tới, ông ta lại không tính rõ ràng, lại không muốn bị vợ mình phát hiện ra bản thân không có năng lực quản lý, lại sợ vợ làm căng hỏi tới bến.
Cha nuôi lẩm nhẩm nói: “Chỉ có như vậy thôi."
Cha nuôi hùng hổ bỏ đi.
Hai người trở về phòng ngủ chính, mẹ nuôi ngồi trước đèn dầu may quần áo mới cho đứa con trong bụng.
Bà ta vừa may vừa hỏi: “Tôi hỏi ông, chuyện tìm chồng cho Bách Nguyệt đã tìm được chưa?”
Cha nuôi nói: “Vẫn còn sớm đâu, có người muốn, nhưng cho quá ít.”
Cha nuôi không thích sắp đi ngủ rồi lại cùng vợ mình nhắc đến mấy chuyện phiền phức, thế là ông ta quát lên: “Bà suốt ngày nghĩ đến những chuyện này làm gì, mỗi ngày đều lảm nhảm, chẳng trách bà vẫn luôn đẻ toàn con gái, bà chỉ cần quản cái mồm này của bà là đủ rồi.”
Bách Nguyệt cuối cùng vẫn nhìn thấy vết thương trên đùi của Hạ Nghị, may mắn không bị gãy xương, mà chỉ là bị tảng đá cứa vào chân, bị rạch một vết to.
Vết thương đã được xử lý tiêu độc, không bị rách sâu lắm, nhưng lại rất dài, có khả năng lớn sẽ để lại sẹo.
Kiếp trước Bách Nguyệt sờ soạng vết sẹo trên đùi chồng mình xong còn đau lòng rất nhiều.
Hạ Nghị lúc đó còn an ủi cô: “Nếu trước đây trình độ y học tiên tiến, anh mua được thuốc trị sẹo sớm một chút nói không chừng đã không để lại sẹo đến ngày hôm nay.”
“Nhưng mà khi đó anh còn trẻ, còn dại lắm, không hiểu mấy cái này.”
Trước kia anh cảm thấy chỉ cần khỏi là đủ rồi, thậm chí khi vết thương kết vảy, Hạ Nghị còn ngứa tay cào miệng vết thương ra.
Anh cũng không phải kiểu người để ý mấy cái đó, chỉ là mỗi một lần Bách Nguyệt nhìn thấy vết sẹo, đều không nhịn được mà xót xa.
Anh là một nam tử hán đại trượng phu, trên người có sẹo cũng không thành vấn đề, nhưng bà xã mỗi ngày nhìn thấy lại đau lòng cũng không tốt.
Bách Nguyệt nói: “Anh phải dưỡng bệnh cho tốt đó.”
Bách Nguyệt đưa xong đồ lại dặn dò vài câu, cô nói rất nhiều, dặn dò anh từng li từng tí.
Hạ Nghị dõi theo bóng dáng dần xa của Bách Nguyệt, trong lòng trầm tư, người ta đều nói cô là đồ ngốc, nhưng vấn đề là cô gái này làm việc rất nghiêm túc.
Này thật sự bị ngốc sao?
Hơn nữa tuy cô nói chuyện với mình có chút chậm, nhưng mà vẫn có thể thuận lợi nói ra.
Bách Nguyệt trở về phòng bếp, hai mắt cô hồng hồng, vừa thấy dáng vẻ đã biết là vừa khóc xong.
Trong phòng bếp đứng mấy người, không phải tất cả đều là mấy dì mấy thím hay ngồi lê đôi mách trong thôn ái, còn có những người ở khác thôn tới hỗ trợ.
Đối phương vừa nhìn thấy Bách Nguyệt giống như vừa khóc xong, theo phản xạ an ủi một câu: “Ôi chao, xảy ra chuyện gì vậy? Thằng nhóc nào không có mắt bắt nạt cháu?”
“Cháu gái, cháu cứ nói với bác, bác chống lưng cho cháu!”
Bách Nguyệt đỏ mặt lắc đầu, nói không phải.
“Là chuyện khác ạ, cháu cảm ơn.”
Bách Nguyệt quá khổ sở, hiện tại chồng cô đang bị thương, chắc chắn mấy ngày dưỡng bệnh không thể tham gia công tác, đồng nghĩa với việc sẽ không có công điểm, không có tiền sinh hoạt.
Anh là một thanh niên đang ở độ tuổi trẻ lực tráng, sức ăn uống lại nhiều, chắc chắn phải nhịn đói vô cùng khó chịu.
Bách Nguyệt siết chặt nắm đấm, trong nhà cha mẹ nuôi còn có không ít trứng gà, xem chừng mình không thể tiếp tục gửi ở nơi đó, bởi vì bản thân phải luộc trứng bồi bổ sức khỏe cho Hạ Nghị.
Bách Nguyệt còn chưa bắt đầu lấy trứng gà, thì vào ban đêm mẹ nuôi đã phát hiện ra khác thường.
Mẹ nuôi vác cái bụng to, đứng trong phòng bếp đếm đi đếm lại vài lần, phát hiện giống như thiếu mấy quả trứng gà.
Trong khoảng thời gian này không có người quản lý, số trứng gà cụ thể cũng không nắm bắt được, mà là do lão Bách phụ trách, mẹ nuôi không dám xác định, vẻ mặt mất hứng mà gọi bạn già qua đây.
“Văn Tài, chuyện này là sao?”
Lão Bách hút thuốc lào chắp tay sau lưng loẹt quẹt đi tới, đôi mắt tam giác khẽ nhìn thoáng qua, sẵng giọng nói: “Bà cáu giận cái gì?”
Mẹ nuôi hỏi: “Trứng gà của nhà chúng ta có bao nhiêu quả, có phải hay không thiếu mấy quả? Trong khoảng thời gian này chẳng phải ông đi nhặt trứng sao?”
Trong lòng cha nuôi có chút xấu hổ, việc này chính mình thật đúng là không biết.
Tính ông ta lười biếng, trong nhà nuôi mấy con gà, những con gà đó đẻ bao nhiêu trứng gà đều tính xong rồi, hiện tại trong nhà mấy con gà mái già đều ra sức đẻ trứng.
Vừa đẻ vừa ăn, còn phải kiểm kê mỗi ngày, ông ta mới lười quản lý.
Hiện tại mẹ nuôi hỏi tới, ông ta lại không tính rõ ràng, lại không muốn bị vợ mình phát hiện ra bản thân không có năng lực quản lý, lại sợ vợ làm căng hỏi tới bến.
Cha nuôi lẩm nhẩm nói: “Chỉ có như vậy thôi."
Cha nuôi hùng hổ bỏ đi.
Hai người trở về phòng ngủ chính, mẹ nuôi ngồi trước đèn dầu may quần áo mới cho đứa con trong bụng.
Bà ta vừa may vừa hỏi: “Tôi hỏi ông, chuyện tìm chồng cho Bách Nguyệt đã tìm được chưa?”
Cha nuôi nói: “Vẫn còn sớm đâu, có người muốn, nhưng cho quá ít.”
Cha nuôi không thích sắp đi ngủ rồi lại cùng vợ mình nhắc đến mấy chuyện phiền phức, thế là ông ta quát lên: “Bà suốt ngày nghĩ đến những chuyện này làm gì, mỗi ngày đều lảm nhảm, chẳng trách bà vẫn luôn đẻ toàn con gái, bà chỉ cần quản cái mồm này của bà là đủ rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.