Thập Niên 70: Đại Mỹ Nhân Yêu Kiều
Chương 31: Gọi Anh Nhé
Thụy Vân Gian
09/09/2022
Hạ Nghị một tay đỡ eo, nhìn chằm chằm cô hỏi: “Này đồ ngốc tôi hỏi cô, cô biết nam nữ kết hôn là gì không?”
Bách Nguyệt có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn mở miệng, mặt cô đỏ bừng, lỗ tai cũng đỏ, đứng dưới hoàng hôn đỏ rực càng làm bật lên vẻ tươi mới, giống như là thạch trái cây, khiến cho người ta không nhịn được mà cắn một ngụm.
Bản thân cô có biết gì đâu?
Những chuyện đó làm sao cô có thể không biết ngại mà nói ra được.
Bách Nguyệt lí nhí nói: “Tất nhiên là biết rồi, cái gì em cũng biết.”
Bách Nguyệt vuốt ve cái bụng nhỏ của mình, đến gần Hạ Nghị, nhìn anh nói: “Em có thể sinh bé con cho chồng.”
Tại sao mình lại không biết chứ?
Những chuyện đó cô sao lại không biết xấu hổ mà nói ra.
Hạ Nghị càng nghe càng buồn cười, đồng thời trong lòng cũng có chút giận dữ, cô là một kẻ ngốc tại sao lại hiểu nhiều như vậy, xem ra là tên lưu manh nào đó nói cho cô.
Hơn thế cô còn gọi mình là chồng, còn muốn đẻ con cho mình... Hạ Nghị nghe xong trong lòng không hiểu sao có chút hụt hẫng.
“Không phải cô muốn kết hôn với lão già nào sao, cô còn muốn gả cho cả hai người à?”
Bách Nguyệt ôm lấy Hạ Nghị, tựa đầu lên ngực anh, nghe trái tim anh đập trong lồng ngực, phảng phất như trở về tới kiếp trước.
Trước kia cô vô cùng thích Hạ Nghị ôm mình.
“Sẽ chỉ kết hôn với chồng, chỉ sinh em bé với chồng, em mới không kết hôn với người đàn ông kia.”
“Anh xem đây là cái gì?” Bách Nguyệt thật cẩn thận mà lấy tờ giấy giấu trong lòng ngực ra: “Nếu không phải em đồng ý kết hôn với ông ta, thì cha nuôi đã chạy đến cướp lấy giấy xác nhận thân phận này của em rồi.”
Thứ này chẳng những tiện cho Bách Nguyệt sau này muốn đi đâu, hoặc vào công xưởng làm việc, cũng thuận tiện để cô gả chồng sau đó chuyển hộ khẩu sang thôn khác.
Bách Nguyệt đắc ý nói: “Em lừa bọn họ đấy.”
Bọn họ bán cô, chẳng những thế bản thân mình không được chia một đồng, thế nên hà cớ gì để ý đến cảm xúc của bọn họ.
Đối phương bất nhân, vậy đừng trách bản thân cô bất nghĩa.
Hạ Nghị nghe vậy ngược lại còn có chút sững sờ, anh không ngờ rằng cô ngốc này lại có nhiều mưu mẹo như vậy.
Nhưng trái lại không thấy tức giận.
Chỉ cảm thấy cô gái này tuy ngốc nhưng lại khá đáng yêu.
Nếu trong lòng cô đã sớm có chủ ý, vậy chính mình cũng không cần phải sốt ruột.
Hạ Nghị nói phải đi lại bị người kéo lại góc áo, ngoảnh đầu nhìn lại, hai mắt Bách Nguyệt mở to nhìn mình trông vô cùng tội nghiệp.
“Chồng… Chân của anh đã khỏe được chút nào chưa?”
Hạ Nghị cũng không sửa đúng cách gọi của cô, anh thầm nghĩ cô nương ngốc nghếch e chừng không sửa được thói quen xấu này.
“Bách Nguyệt, tôi muốn hỏi cô một chút, vì sao cô lại gọi tôi là chồng, trước mặt người ngoài không thể gọi bừa, cô có hiểu không.”
Bách Nguyệt không nói gì.
“Vậy em gọi anh là anh nhé?”
Cách xưng hô này Hạ Nghị tỏ vẻ tạm chấp nhận.
Bách Nguyệt toét miệng cười xán lạn với anh: “Vậy anh ơi, hai chúng ta cùng nhau đi trồng rau đi, đợi đến lúc chúng mọc cao rồi, chúng ta sẽ có rau xanh ăn.”
Bách Nguyệt còn chìa hai bàn tay của mình ra cho anh xem: “Anh xem tay em sắp nổi mụn nước rồi này.”
Hạ Nghị nể tình trước đây đều là Bách Nguyệt cho mình đồ ăn, sau cùng vẫn đồng ý giúp cô trồng rau.
Dưới ánh hoàng hôn, Hạ Nghị giúp cô dọn dẹp vườn rau, vốn dĩ anh cho rằng cô ngốc này không biết làm gì, nhưng mà Hạ Nghị ngắm kỹ rau củ bên trong vườn rau, thì phát hiện ra mình đã quá coi thường đầu óc của cô rồi.
Chẳng trách Bách Nguyệt có thể sinh hoạt một mình mà không lo lắng gì.
Chỉ cần nhìn chủng loại rau dưa mà cô trông, thì sẽ phát hiện ra cô đã rất cẩn thận ở bước quy hoạch khu vực trồng rau.
Mỗi một loại rau củ gieo xuống, đại khái có thể ăn trong vòng bao lâu, đợi đến lúc thu hoạch lứa rau này xong thì lứa rau khác cũng lớn rồi.
Đợi đến lúc xong việc, Bách Nguyệt không có gì để đưa cho Hạ Nghị, thế là cô bèn nói với anh: “Củi ở phòng bếp trong công trường xây đập chứa nước sắp hết rồi, mọi người nói đợi một khoảng thời gian nữa phải đi lên núi đốn củi.”
Hạ Nghị nhìn về phía Bách Nguyệt.
Bách Nguyệt có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn mở miệng, mặt cô đỏ bừng, lỗ tai cũng đỏ, đứng dưới hoàng hôn đỏ rực càng làm bật lên vẻ tươi mới, giống như là thạch trái cây, khiến cho người ta không nhịn được mà cắn một ngụm.
Bản thân cô có biết gì đâu?
Những chuyện đó làm sao cô có thể không biết ngại mà nói ra được.
Bách Nguyệt lí nhí nói: “Tất nhiên là biết rồi, cái gì em cũng biết.”
Bách Nguyệt vuốt ve cái bụng nhỏ của mình, đến gần Hạ Nghị, nhìn anh nói: “Em có thể sinh bé con cho chồng.”
Tại sao mình lại không biết chứ?
Những chuyện đó cô sao lại không biết xấu hổ mà nói ra.
Hạ Nghị càng nghe càng buồn cười, đồng thời trong lòng cũng có chút giận dữ, cô là một kẻ ngốc tại sao lại hiểu nhiều như vậy, xem ra là tên lưu manh nào đó nói cho cô.
Hơn thế cô còn gọi mình là chồng, còn muốn đẻ con cho mình... Hạ Nghị nghe xong trong lòng không hiểu sao có chút hụt hẫng.
“Không phải cô muốn kết hôn với lão già nào sao, cô còn muốn gả cho cả hai người à?”
Bách Nguyệt ôm lấy Hạ Nghị, tựa đầu lên ngực anh, nghe trái tim anh đập trong lồng ngực, phảng phất như trở về tới kiếp trước.
Trước kia cô vô cùng thích Hạ Nghị ôm mình.
“Sẽ chỉ kết hôn với chồng, chỉ sinh em bé với chồng, em mới không kết hôn với người đàn ông kia.”
“Anh xem đây là cái gì?” Bách Nguyệt thật cẩn thận mà lấy tờ giấy giấu trong lòng ngực ra: “Nếu không phải em đồng ý kết hôn với ông ta, thì cha nuôi đã chạy đến cướp lấy giấy xác nhận thân phận này của em rồi.”
Thứ này chẳng những tiện cho Bách Nguyệt sau này muốn đi đâu, hoặc vào công xưởng làm việc, cũng thuận tiện để cô gả chồng sau đó chuyển hộ khẩu sang thôn khác.
Bách Nguyệt đắc ý nói: “Em lừa bọn họ đấy.”
Bọn họ bán cô, chẳng những thế bản thân mình không được chia một đồng, thế nên hà cớ gì để ý đến cảm xúc của bọn họ.
Đối phương bất nhân, vậy đừng trách bản thân cô bất nghĩa.
Hạ Nghị nghe vậy ngược lại còn có chút sững sờ, anh không ngờ rằng cô ngốc này lại có nhiều mưu mẹo như vậy.
Nhưng trái lại không thấy tức giận.
Chỉ cảm thấy cô gái này tuy ngốc nhưng lại khá đáng yêu.
Nếu trong lòng cô đã sớm có chủ ý, vậy chính mình cũng không cần phải sốt ruột.
Hạ Nghị nói phải đi lại bị người kéo lại góc áo, ngoảnh đầu nhìn lại, hai mắt Bách Nguyệt mở to nhìn mình trông vô cùng tội nghiệp.
“Chồng… Chân của anh đã khỏe được chút nào chưa?”
Hạ Nghị cũng không sửa đúng cách gọi của cô, anh thầm nghĩ cô nương ngốc nghếch e chừng không sửa được thói quen xấu này.
“Bách Nguyệt, tôi muốn hỏi cô một chút, vì sao cô lại gọi tôi là chồng, trước mặt người ngoài không thể gọi bừa, cô có hiểu không.”
Bách Nguyệt không nói gì.
“Vậy em gọi anh là anh nhé?”
Cách xưng hô này Hạ Nghị tỏ vẻ tạm chấp nhận.
Bách Nguyệt toét miệng cười xán lạn với anh: “Vậy anh ơi, hai chúng ta cùng nhau đi trồng rau đi, đợi đến lúc chúng mọc cao rồi, chúng ta sẽ có rau xanh ăn.”
Bách Nguyệt còn chìa hai bàn tay của mình ra cho anh xem: “Anh xem tay em sắp nổi mụn nước rồi này.”
Hạ Nghị nể tình trước đây đều là Bách Nguyệt cho mình đồ ăn, sau cùng vẫn đồng ý giúp cô trồng rau.
Dưới ánh hoàng hôn, Hạ Nghị giúp cô dọn dẹp vườn rau, vốn dĩ anh cho rằng cô ngốc này không biết làm gì, nhưng mà Hạ Nghị ngắm kỹ rau củ bên trong vườn rau, thì phát hiện ra mình đã quá coi thường đầu óc của cô rồi.
Chẳng trách Bách Nguyệt có thể sinh hoạt một mình mà không lo lắng gì.
Chỉ cần nhìn chủng loại rau dưa mà cô trông, thì sẽ phát hiện ra cô đã rất cẩn thận ở bước quy hoạch khu vực trồng rau.
Mỗi một loại rau củ gieo xuống, đại khái có thể ăn trong vòng bao lâu, đợi đến lúc thu hoạch lứa rau này xong thì lứa rau khác cũng lớn rồi.
Đợi đến lúc xong việc, Bách Nguyệt không có gì để đưa cho Hạ Nghị, thế là cô bèn nói với anh: “Củi ở phòng bếp trong công trường xây đập chứa nước sắp hết rồi, mọi người nói đợi một khoảng thời gian nữa phải đi lên núi đốn củi.”
Hạ Nghị nhìn về phía Bách Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.