Thập Niên 70: Đại Vương Ăn Uống
Chương 2: Chị Năm
Đại Hà Đông Lưu
08/10/2021
Bụng Du Hướng An phát ra một tiếng vang rõ ràng, cô đói bụng, đói đến cồn cào ruột gan.
Bây giờ vừa nghĩ đến việc ăn là miệng cô lại vô thức tiết ra nước bọt.
Cơm trắng, đùi gà, thịt kho, vịt kho, gà nướng…
Càng nghĩ càng đói.
Khuôn mặt Du Hướng An chảy dài, sau đó tầm mắt cô chuyển động chung quanh, cô có ký ức của thân xác cũ, nhìn cảnh tượng nơi này thì thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Phòng không lớn, tường từ gạch đất nung, trên tường dán đầy báo cũ. Đồ đạc trong phòng không nhiều lắm, chỉ có một cái giường, một cái tủ cũ nát, một cái ghế thấp.
Trong tủ để sách giáo khoa của cô, trên cùng là một quyển “Lời dặn của Chủ tịch XXX”, ở một thời điểm nào đó thì đọc vài câu rất hữu dụng, bên kia để quần áo của cô. Ngoài ra không hề có thức ăn, muốn tìm chút đồ ăn đệm lót bụng cũng không được, cô phải đứng dậy xuống phòng bếp sao?
Cô nhớ trong góc bếp có ít khoai lang.
Nhưng... Thân thể này có thể vì sốt cao mà không còn chút sức lực nào, hiện tại đến lượt cô tới đây, tuy đã hết sốt nhưng cơ thể vẫn không có sức, hiện giờ cô còn chẳng nhấc mình xuống giường được.
Bụng càng lúc càng kêu to, Du Hướng An không biết hiện tại cô yếu như thế là vì sốt cao hay do đói.
Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần.
“Chị năm, chị khỏe hơn chưa?” Cậu em trai sáu tuổi Du Hướng Cư vội vàng chạy lại, trong tay còn bưng một chén nước.
“Ừ.” Du Hướng An nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Cô vừa ngồi dậy đã thấy choáng váng, mọi thứ trước mắt cô biến thành đủ màu sắc, sau khi ổn hơn, cô nhìn Du Hướng Cư, đây chính là em trai út của nguyên chủ, một cậu nhóc khỏe mạnh kháu khỉnh, làn da phơi nắng nên hơi ngăm đen, nhìn liền biết là một tên nhóc thường nghịch ngợm ở bên ngoài, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì về sau đây đây chính là em trai của cô.
Cô cầm chén nước uống một ngụm, là nước ấm, dạ dày trống rỗng của cô liền thoải mái hơn một chút.
Cô chậm rãi uống hết chén nước này, hiện tại cô đã hạ sốt nhưng không biết có phát sốt lại hay không, mà điều kiện y tế của thời đại này... ngẫm lại liền thấy hoảng hồn.
Cô khàn giọng hỏi: “Tiểu Cư, có gì ăn không?”
“Chị năm, chị chờ một chút, có phần cơm cho chị đấy, đợi em đi bưng tới cho chị.” Du Hướng Cư cầm lấy bát xong lại bình bịch chạy ra ngoài.
Không bao lâu sau, cậu nhóc cầm một viên kẹo trở về: “Đây là kẹo em giấu từ đợt sinh nhật đấy, chị năm, chị ăn đi, ăn vào là khỏi bệnh ngay.”
Đây là loại kẹo cứng giá rẻ nhất, trước kia cô không thèm ăn, nhưng hiện tại nước bọt trong miệng Du Hướng An nhanh chóng tiết ra: “... Cảm ơn Tiểu Cư.”
“Chị năm, chị ăn tạm đã, đồ ăn để một lúc lâu rồi, em đang thêm củi hâm nóng một chút, nhanh thôi.” Cậu bé ra dáng người lớn, cố nén vẻ không nỡ, ánh mắt cũng không dám nhìn viên kẹo vội vã chạy ra ngoài.
Bấy giờ kẹo là thứ rất đắt đỏ, đến sinh nhật cậu mới có được mấy viên kẹo, còn lại một viên cuối cùng đã giấu mấy tháng vẫn không nỡ ăn.
Nhưng bây giờ cậu nhóc lại lấy nó ra.
Du Hướng An cảm động mở giấy gói kẹo ra bỏ vào miệng, kẹo ngọt ngọt, thứ có vị ngọt có thể nhanh chóng bổ sung năng lượng, trong nháy mắt cô đã cảm thấy tinh thần mình tỉnh táo hơn chút.
Cô lại thò tay lên sờ trán, nhiệt độ trên trán không tăng nữa, cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngơ ngác nhìn xà nhà.
Cô chưa từng nghĩ tới có một ngày cô sẽ đói đến như vậy, đói đến mức cảm giác dạ dày của mình đang điên cuồng kêu gào, cảm giác cứ tiếp tục thì sẽ mắc bệnh mất.
Một con gà, hai con gà, ba con gà... cuối cùng cũng nhìn thấy Du Hướng An tới, giọng nói của cậu đối với cô mà nói giống như âm thanh của trời: “Chị năm, chị mau ăn đi, em đã hâm nóng rồi.”
Du Hướng An không kịp nói thêm gì, vội cầm lấy cái bát hùng hổ ăn hết.
Du Hướng Cư thấy tư thế này của cô mà sợ: “Chị năm, chị ăn chậm một chút, cẩn thận nghẹn đấy.” Những lương thực khác trong nhà không nhiều lắm chứ khoai lang thì vẫn đủ ăn, nhà bọn họ không có đất ở huyện thành, nhưng ông nội và bác cả của nhà họ làm trong đội sản xuất, còn có ruộng tư. Khoai lang cho sản lượng lớn, là giống cây được trồng nhiều nhất.
Du Hướng An ăn khoai lang hầm rau dại, hầu như không nếm ra được một chút vị muối nào, ăn không hề ngon, nhưng không ngon đến đâu thì lúc này cũng không có quyền mà kén chọn, giải quyết xong cơn đói mới là chuyện quan trọng nhất.
Du Hướng An ăn sạch sẽ mới cảm thấy lửng dạ, may mà cũng sắp đến giờ cơm tối.
Du Hướng Cư lại hỏi cô: “Chị năm, chị đỡ hơn chưa?”
Du Hướng An gật đầu: “Rồi, chị ổn hơn nhiều rồi.”
Hết sốt, trong dạ dày cũng có đồ ăn, thân thể cũng dần dần tích được chút sức.
Bây giờ vừa nghĩ đến việc ăn là miệng cô lại vô thức tiết ra nước bọt.
Cơm trắng, đùi gà, thịt kho, vịt kho, gà nướng…
Càng nghĩ càng đói.
Khuôn mặt Du Hướng An chảy dài, sau đó tầm mắt cô chuyển động chung quanh, cô có ký ức của thân xác cũ, nhìn cảnh tượng nơi này thì thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Phòng không lớn, tường từ gạch đất nung, trên tường dán đầy báo cũ. Đồ đạc trong phòng không nhiều lắm, chỉ có một cái giường, một cái tủ cũ nát, một cái ghế thấp.
Trong tủ để sách giáo khoa của cô, trên cùng là một quyển “Lời dặn của Chủ tịch XXX”, ở một thời điểm nào đó thì đọc vài câu rất hữu dụng, bên kia để quần áo của cô. Ngoài ra không hề có thức ăn, muốn tìm chút đồ ăn đệm lót bụng cũng không được, cô phải đứng dậy xuống phòng bếp sao?
Cô nhớ trong góc bếp có ít khoai lang.
Nhưng... Thân thể này có thể vì sốt cao mà không còn chút sức lực nào, hiện tại đến lượt cô tới đây, tuy đã hết sốt nhưng cơ thể vẫn không có sức, hiện giờ cô còn chẳng nhấc mình xuống giường được.
Bụng càng lúc càng kêu to, Du Hướng An không biết hiện tại cô yếu như thế là vì sốt cao hay do đói.
Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần.
“Chị năm, chị khỏe hơn chưa?” Cậu em trai sáu tuổi Du Hướng Cư vội vàng chạy lại, trong tay còn bưng một chén nước.
“Ừ.” Du Hướng An nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Cô vừa ngồi dậy đã thấy choáng váng, mọi thứ trước mắt cô biến thành đủ màu sắc, sau khi ổn hơn, cô nhìn Du Hướng Cư, đây chính là em trai út của nguyên chủ, một cậu nhóc khỏe mạnh kháu khỉnh, làn da phơi nắng nên hơi ngăm đen, nhìn liền biết là một tên nhóc thường nghịch ngợm ở bên ngoài, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì về sau đây đây chính là em trai của cô.
Cô cầm chén nước uống một ngụm, là nước ấm, dạ dày trống rỗng của cô liền thoải mái hơn một chút.
Cô chậm rãi uống hết chén nước này, hiện tại cô đã hạ sốt nhưng không biết có phát sốt lại hay không, mà điều kiện y tế của thời đại này... ngẫm lại liền thấy hoảng hồn.
Cô khàn giọng hỏi: “Tiểu Cư, có gì ăn không?”
“Chị năm, chị chờ một chút, có phần cơm cho chị đấy, đợi em đi bưng tới cho chị.” Du Hướng Cư cầm lấy bát xong lại bình bịch chạy ra ngoài.
Không bao lâu sau, cậu nhóc cầm một viên kẹo trở về: “Đây là kẹo em giấu từ đợt sinh nhật đấy, chị năm, chị ăn đi, ăn vào là khỏi bệnh ngay.”
Đây là loại kẹo cứng giá rẻ nhất, trước kia cô không thèm ăn, nhưng hiện tại nước bọt trong miệng Du Hướng An nhanh chóng tiết ra: “... Cảm ơn Tiểu Cư.”
“Chị năm, chị ăn tạm đã, đồ ăn để một lúc lâu rồi, em đang thêm củi hâm nóng một chút, nhanh thôi.” Cậu bé ra dáng người lớn, cố nén vẻ không nỡ, ánh mắt cũng không dám nhìn viên kẹo vội vã chạy ra ngoài.
Bấy giờ kẹo là thứ rất đắt đỏ, đến sinh nhật cậu mới có được mấy viên kẹo, còn lại một viên cuối cùng đã giấu mấy tháng vẫn không nỡ ăn.
Nhưng bây giờ cậu nhóc lại lấy nó ra.
Du Hướng An cảm động mở giấy gói kẹo ra bỏ vào miệng, kẹo ngọt ngọt, thứ có vị ngọt có thể nhanh chóng bổ sung năng lượng, trong nháy mắt cô đã cảm thấy tinh thần mình tỉnh táo hơn chút.
Cô lại thò tay lên sờ trán, nhiệt độ trên trán không tăng nữa, cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngơ ngác nhìn xà nhà.
Cô chưa từng nghĩ tới có một ngày cô sẽ đói đến như vậy, đói đến mức cảm giác dạ dày của mình đang điên cuồng kêu gào, cảm giác cứ tiếp tục thì sẽ mắc bệnh mất.
Một con gà, hai con gà, ba con gà... cuối cùng cũng nhìn thấy Du Hướng An tới, giọng nói của cậu đối với cô mà nói giống như âm thanh của trời: “Chị năm, chị mau ăn đi, em đã hâm nóng rồi.”
Du Hướng An không kịp nói thêm gì, vội cầm lấy cái bát hùng hổ ăn hết.
Du Hướng Cư thấy tư thế này của cô mà sợ: “Chị năm, chị ăn chậm một chút, cẩn thận nghẹn đấy.” Những lương thực khác trong nhà không nhiều lắm chứ khoai lang thì vẫn đủ ăn, nhà bọn họ không có đất ở huyện thành, nhưng ông nội và bác cả của nhà họ làm trong đội sản xuất, còn có ruộng tư. Khoai lang cho sản lượng lớn, là giống cây được trồng nhiều nhất.
Du Hướng An ăn khoai lang hầm rau dại, hầu như không nếm ra được một chút vị muối nào, ăn không hề ngon, nhưng không ngon đến đâu thì lúc này cũng không có quyền mà kén chọn, giải quyết xong cơn đói mới là chuyện quan trọng nhất.
Du Hướng An ăn sạch sẽ mới cảm thấy lửng dạ, may mà cũng sắp đến giờ cơm tối.
Du Hướng Cư lại hỏi cô: “Chị năm, chị đỡ hơn chưa?”
Du Hướng An gật đầu: “Rồi, chị ổn hơn nhiều rồi.”
Hết sốt, trong dạ dày cũng có đồ ăn, thân thể cũng dần dần tích được chút sức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.