Thập Niên 70: Đại Vương Ăn Uống
Chương 17: Không Gian?
Đại Hà Đông Lưu
11/10/2021
Lúc này, Triệu Xảo Nương bước ra từ trong phòng bếp, trên tay bà ấy còn bưng một đĩa khoai lang, thấy bọn họ mang đồ ăn về, bà ấy cũng để lộ nụ cười ở trên khuôn mặt.
Từ sau khi nhà có hai người đi làm, buổi tối bà ấy cũng không cần phải nấu món gì thêm.
Hôm nay bà ấy hấp một vài củ khoai lang, ăn kèm với một chút rau củ.
Đúng là nhân viên làm việc chính thức vẫn được hưởng phúc lợi tốt hơn, còn nhân viên tạm thời như cô thì không được hưởng cái phúc lợi này, muốn tới nhà ăn thì phải muốn tự cầm phiếu và cầm tiền.
Đến buổi tối, Du Hướng An lại cảm thấy đói để không ngủ được.
Lăn qua lăn lại một hồi, cô không nhịn được mà bò dậy ăn một củ khoai lang.
Dạ dày trong thời kỳ phát triển như là một động không đáy vậy, có một câu châm ngôn là thanh thiếu niên choai choai ăn tới mức ông đây nghèo, một nguyên nhân chính khiến nhà của Du Thanh Sơn nghèo đó chính là nhà ông có đông con cái, mà ăn cũng nhiều, mỗi tháng ông chỉ được nhận hơn bốn mươi đồng lương, cũng không để dành được bao nhiêu tiền.
Tính luôn cả hai người không còn, ông và Tần Phong Lan đã sinh bảy đứa, nuôi lớn sáu đứa, bây giờ thì còn năm.
Du Hướng An cảm thấy khá khâm phục Du Thanh Sơn, trước đây ông còn là một thanh niên nghèo quê mùa sống trong rãnh, bây giờ ông không chỉ nuôi nhiều đứa con như vậy, mà còn chu cấp cho bọn họ ăn học, hầu hết bọn họ đã tốt nghiệp trung học cơ sở, hơn nữa thỉnh thoảng họ còn giúp đỡ cha mẹ, họ hàng trong thôn.
Đúng thật là không dễ dàng gì.
Rốt cuộc là tại sao cô lại xuyên tới chỗ này chứ? Sau khi ăn xong một củ khoai lang, cô quay về giường nằm, nhưng nhất thời không ngủ được, Du Hướng An lại bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống.
Chẳng lẽ là người tốt thì được đền đáp sao? Cô vì cứu một mạng người mà mất mạng, thế nên dưới U Minh lập tức đền bù lại cho cô một sinh mạng sao.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Du Hướng An mò trong hộc tủ và lấy ra một chiếc gương nhỏ.
Cô gái gầy nhom ở trong gương trông giống cô đến năm - sáu phần, đợi đến khi có thêm chút thịt thì có lẽ sẽ giống cô hơn, cộng thêm việc trùng tên trùng họ… Chẳng lẽ đây là kiếp trước của cô sao?
Mãi vẫn không nghĩ ra được, nhưng cô đã mở lòng ra hơn rồi, bây giờ cô đã chấp nhận được thực tại, bản đã đón nhận thực tế, gọi Du Thanh Sơn là cha mà không bị trở ngại tâm lý, nhưng mà vào những lúc đêm khuya thanh vắng như vậy, thỉnh thoảng cô vẫn cảm thấy bỡ ngỡ trước sự thay đổi lớn này.
Trang chu mộng hồ điệp? Hay là mộng hồ điệp trang chu?
Chuyển kiếp là thật sao, có lẽ cô vốn dĩ là nguyên chủ, chẳng qua là cô có thêm ký ức về kiếp sau?
Câu trả lời không có đáp án, vì cũng đã không còn sớm nữa nên Du Hướng An dứt khoát bẻ gãy dòng suy nghĩ, không được, ngày mai cô còn phải đi làm.
Nửa mê nửa tỉnh, Du Hướng An “đang nằm bệnh gần chết cũng phải kinh sợ mà ngồi bật dậy”, bây giờ cô không bệnh, nhưng đột nhiên cô lại cảm thấy dùng những câu này để hình dung dáng vẻ mình ngồi bật dậy từ trên giường lại rất hợp.
Cô nhớ lại tình huống ở trong kênh phim truyền hình đã xảy ra, chẳng lẽ không có bàn tay vàng nào sao!
Ví dụ như là tùy thân không gian, dị năng, tinh thần lực, vân vân.
Nghĩ đến đây, cơn buồn ngủ lập tức bay tới chín tầng mây, cô kiểm tra khắp người để xem thử ở trên người cô có nốt ruồi hay là cái bớt đặc biệt nào không.
Sau khi kiểm tra xong, chẳng có gì, đây chỉ là một cô gái trẻ bình thường, nhưng cô vẫn chưa mất hết hy vọng, cô lẩm bẩm trong miệng: “Vừng ơi mở ra!”
“Mirumo mirumo biến thân!”
“Lập tức tuân lệnh!”
“Ma pháp thiếu nữ!”
Không có phản ứng gì, mà cũng chẳng có gì bất thường cả, Du Hướng An sờ lên cái trán đang vã mồ hôi, cho dù không có tùy thân không gian, nhưng nếu đây là một trò chơi, có hệ thống gì đó cũng có thể lắm, ngay khi ý nghĩ này của cô chợt lóe lên, trước mặt cô lập tức xuất hiện một cây táo to lớn, bên trên nặng trĩu quả, bên cạnh còn có ba cây hạt dẻ, nho và lê đang trong thời kỳ kết quả, bãi cỏ xanh biếc, ở góc xó xỉnh bên trái có trồng một mảnh đất đậu nành, mà ở bên phải chỗ này thì lại có trồng bốn loại cây ăn trái, lại còn có một con suối nhỏ uốn lượn, đứng đây cũng có thể nhìn thấy hai con vịt đang di chuyển trên dòng nước, bên phải con suối nhỏ có một cái nhà kho hình cối xay gió.
Du Hướng An bình tĩnh nhìn xung quanh, rồi từ từ khéo cái miệng mà vừa nãy bất giác há to ra, nơi này trông rất quen, đây không phải là nông trại Tây Tây mà cô thường trồng nhân lúc rảnh để giết thời gian sao?
Từ sau khi nhà có hai người đi làm, buổi tối bà ấy cũng không cần phải nấu món gì thêm.
Hôm nay bà ấy hấp một vài củ khoai lang, ăn kèm với một chút rau củ.
Đúng là nhân viên làm việc chính thức vẫn được hưởng phúc lợi tốt hơn, còn nhân viên tạm thời như cô thì không được hưởng cái phúc lợi này, muốn tới nhà ăn thì phải muốn tự cầm phiếu và cầm tiền.
Đến buổi tối, Du Hướng An lại cảm thấy đói để không ngủ được.
Lăn qua lăn lại một hồi, cô không nhịn được mà bò dậy ăn một củ khoai lang.
Dạ dày trong thời kỳ phát triển như là một động không đáy vậy, có một câu châm ngôn là thanh thiếu niên choai choai ăn tới mức ông đây nghèo, một nguyên nhân chính khiến nhà của Du Thanh Sơn nghèo đó chính là nhà ông có đông con cái, mà ăn cũng nhiều, mỗi tháng ông chỉ được nhận hơn bốn mươi đồng lương, cũng không để dành được bao nhiêu tiền.
Tính luôn cả hai người không còn, ông và Tần Phong Lan đã sinh bảy đứa, nuôi lớn sáu đứa, bây giờ thì còn năm.
Du Hướng An cảm thấy khá khâm phục Du Thanh Sơn, trước đây ông còn là một thanh niên nghèo quê mùa sống trong rãnh, bây giờ ông không chỉ nuôi nhiều đứa con như vậy, mà còn chu cấp cho bọn họ ăn học, hầu hết bọn họ đã tốt nghiệp trung học cơ sở, hơn nữa thỉnh thoảng họ còn giúp đỡ cha mẹ, họ hàng trong thôn.
Đúng thật là không dễ dàng gì.
Rốt cuộc là tại sao cô lại xuyên tới chỗ này chứ? Sau khi ăn xong một củ khoai lang, cô quay về giường nằm, nhưng nhất thời không ngủ được, Du Hướng An lại bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống.
Chẳng lẽ là người tốt thì được đền đáp sao? Cô vì cứu một mạng người mà mất mạng, thế nên dưới U Minh lập tức đền bù lại cho cô một sinh mạng sao.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Du Hướng An mò trong hộc tủ và lấy ra một chiếc gương nhỏ.
Cô gái gầy nhom ở trong gương trông giống cô đến năm - sáu phần, đợi đến khi có thêm chút thịt thì có lẽ sẽ giống cô hơn, cộng thêm việc trùng tên trùng họ… Chẳng lẽ đây là kiếp trước của cô sao?
Mãi vẫn không nghĩ ra được, nhưng cô đã mở lòng ra hơn rồi, bây giờ cô đã chấp nhận được thực tại, bản đã đón nhận thực tế, gọi Du Thanh Sơn là cha mà không bị trở ngại tâm lý, nhưng mà vào những lúc đêm khuya thanh vắng như vậy, thỉnh thoảng cô vẫn cảm thấy bỡ ngỡ trước sự thay đổi lớn này.
Trang chu mộng hồ điệp? Hay là mộng hồ điệp trang chu?
Chuyển kiếp là thật sao, có lẽ cô vốn dĩ là nguyên chủ, chẳng qua là cô có thêm ký ức về kiếp sau?
Câu trả lời không có đáp án, vì cũng đã không còn sớm nữa nên Du Hướng An dứt khoát bẻ gãy dòng suy nghĩ, không được, ngày mai cô còn phải đi làm.
Nửa mê nửa tỉnh, Du Hướng An “đang nằm bệnh gần chết cũng phải kinh sợ mà ngồi bật dậy”, bây giờ cô không bệnh, nhưng đột nhiên cô lại cảm thấy dùng những câu này để hình dung dáng vẻ mình ngồi bật dậy từ trên giường lại rất hợp.
Cô nhớ lại tình huống ở trong kênh phim truyền hình đã xảy ra, chẳng lẽ không có bàn tay vàng nào sao!
Ví dụ như là tùy thân không gian, dị năng, tinh thần lực, vân vân.
Nghĩ đến đây, cơn buồn ngủ lập tức bay tới chín tầng mây, cô kiểm tra khắp người để xem thử ở trên người cô có nốt ruồi hay là cái bớt đặc biệt nào không.
Sau khi kiểm tra xong, chẳng có gì, đây chỉ là một cô gái trẻ bình thường, nhưng cô vẫn chưa mất hết hy vọng, cô lẩm bẩm trong miệng: “Vừng ơi mở ra!”
“Mirumo mirumo biến thân!”
“Lập tức tuân lệnh!”
“Ma pháp thiếu nữ!”
Không có phản ứng gì, mà cũng chẳng có gì bất thường cả, Du Hướng An sờ lên cái trán đang vã mồ hôi, cho dù không có tùy thân không gian, nhưng nếu đây là một trò chơi, có hệ thống gì đó cũng có thể lắm, ngay khi ý nghĩ này của cô chợt lóe lên, trước mặt cô lập tức xuất hiện một cây táo to lớn, bên trên nặng trĩu quả, bên cạnh còn có ba cây hạt dẻ, nho và lê đang trong thời kỳ kết quả, bãi cỏ xanh biếc, ở góc xó xỉnh bên trái có trồng một mảnh đất đậu nành, mà ở bên phải chỗ này thì lại có trồng bốn loại cây ăn trái, lại còn có một con suối nhỏ uốn lượn, đứng đây cũng có thể nhìn thấy hai con vịt đang di chuyển trên dòng nước, bên phải con suối nhỏ có một cái nhà kho hình cối xay gió.
Du Hướng An bình tĩnh nhìn xung quanh, rồi từ từ khéo cái miệng mà vừa nãy bất giác há to ra, nơi này trông rất quen, đây không phải là nông trại Tây Tây mà cô thường trồng nhân lúc rảnh để giết thời gian sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.