Thập Niên 70: Đại Vương Ăn Uống
Chương 47: Mua Đồ
Đại Hà Đông Lưu
19/10/2021
Người đàn ông trung niên: "Bà còn thật sự tin chuyện hoang đường cô gái kia đến tìm thân thích à, ngõ này của chúng ta không có người nào họ Tào cả, chuyện này thoáng nghe ngóng là biết được, cô gái này chính là đến bán đồ, cô gái này nói lần tới có duyên sẽ gặp lại, vậy cứ chờ đi." Ông ta nhìn những trái táo này thì hài lòng gật đầu một cái, quả thật là đồ tốt, nếu như lần sau cô gái kia còn mang đồ tốt như vậy nữa, đưa đến cửa, tất nhiên ông ta cũng sẽ nhận, để lại một ít táo cho nhà mình ăn, còn thừa lại một túi thì làm ra vẻ một chút, nhất định sẽ bán được giá cao.
Thím kia: "..."
Bị nói như vậy, thím ấy cũng nghĩ lại mọi nguyện, cho đến bây giờ thím ấy cũng không biết em gái kia đến từ đâu, cũng không biết họ tên là gì, một câu không nên nói đều không nói, miệng đủ kín.
Nhưng nếu là người cùng nghề, kín miệng cũng là chuyện tốt.
Trong nông trường, một cây táo Du Hướng An thu hoạch được hơn hai trăm cân, bây giờ trừ đi ba mươi cân lần này lấy ra, còn có đến gần hai trăm cân, cô để lại một ít cho mình ăn, còn thừa lại cô cũng định mang đi bán.
Trước bán hết hai mươi cân, tương đương với một cân tám hào, kiếm được mười sáu đồng, mới vừa rồi là một cân một đồng, kiếm được mười hai đồng, bây giờ cô đã có thêm một tháng tiền lương.
Tiếp đó rẽ bảy rẽ tám, cô đi vào khu nhà ở của nhà máy, nhưng từ xa xa cô thấy được người mang phù hiệu đỏ trên tay áo, lập tức đổi đường nhanh chóng rời đi, đi đến một nơi khác, nhìn chỗ nào có mấy bà bác bà thím ra vào nhiều, sau đó nhìn đồ trên tay mấy người kia một chút, tính toán xem mấy người đó có chịu đồ trong tay cô không.
Có người thì không dám, nếu như gặp được người trong mắt không chứa nổi một hạt cát, làm không tốt trực tiếp bắt cô đi tố cáo, mặc dù bây giờ cô đã hóa trang rồi, cũng tự tin có thể chạy thoát, nhưng gặp phải chuyện như vậy, nhất định sẽ làm chậm trễ một số chuyện, cô phải quay về trước ba giờ chiều, nhìn một lát, cô nhìn trúng một bà lão, trong tay bà ấy cầm một con cá chim trắng. Trước đó ở trên đường cô cũng nghe nói đến con cá chim trắng này, nói buổi sáng đi trễ không mua được, bà cụ mua con cá này từ chỗ nào.
Du Hướng An bước nhanh đến kéo bà ấy lại: "Dì cả, dì cả, dì đừng đi, đợi cháu một chút." Đợi đến khi kéo được người lại, thì lại nói: "Ai yêu, xin lỗi, nhận nhầm người." Ngay sau đó móc ra một trái táo từ trong túi của mình, vừa đưa đến vừa nháy mắt với bà ấy, "Mới vừa rồi cháu nhìn bóng lưng của dì rất giống với dì cả của cháu nên mới gọi dì dừng lại, xin lỗi xin lỗi."
Bà dì này là người khôn khéo, thấy động tác của cô còn có gì mà không hiểu nữa, cười ha hả: "Thật sự giống sao? Đây là duyên phận nha, nào, nói chuyện với dì một chút..."
Đến khi thời gian gần hết rồi, Du Hướng An không đi bán nữa, cô lại thay quần áo trên người, hóa trang trên mặt cũng được trang điểm mới lại, lần này cô vẫn mặc quần áo có hình dạng giống như một cô vợ nhỏ, trên mặt là biểu hiện của bệnh cao nguyên đỏ(1), nhìn qua có chút dáng vẻ ngây thơ.
(1)Bệnh cao nguyên đỏ: chỉ người sống lâu ở vùng cao nguyên, trên mặt xuất hiện những mảng chấm màu đỏ.
Ở khu nhà ở công nhân, cô hoàn toàn không muốn lấy tiền, mà là một một ít phiếu, phiếu gì cũng cần, cho nên bây giờ cô không chỉ có tiền mà còn có phiếu nữa.
Lúc này cô muốn mua đồ, vì vậy cô cầm một danh sách đã được liệt kê đến Bách Hóa, trước tiên chỗ cần đi chính là quầy chuyên kinh doanh băng vệ sinh, cầm ra một tờ đơn đọc đối chiếu, vừa ý liền thật thà nói: "Đồng chí, giúp tôi lấy những thứ này."
Cô cho nhân viên bán hàng nhìn tờ giấy này, cô gái kia nhìn một chút, số lượng không ít, gật đầu một cái, giọng điệu có chút thờ ơ: "Là giúp người khác mua đúng không, tiền giấy đâu?"
Du Hướng An đặt tiền giấy lên bàn, nhân viên bán hàng cũng không khách khí cầm lên, viết đơn soạt soạt, lại đi đến quầy dựa theo số lượng lấy băng vệ sinh cho cô, Du Hướng An dùng cái bao lớn để đựng, trong bụng thở phào nhẹ nhõm, có những thứ này, mấy tháng nữa cô cũng không có lo lắng về băng vệ sinh rồi.
Làm xong chuyện lớn thứ nhất, tiếp theo tâm trạng cô rất tốt, bắt đầu mua các loại đồ vật, từ lương thực thô đến lương thực loại tốt, từ kẹo đến đồ thịt đóng hộp, chỉ cần mua bằng phiếu, cô đều mua!
Đến khi cô đi ra từ chỗ này, toàn bộ số phiếu hôm nay bán táo được đều đã xài hết, tiền cũng không còn dư lại nhiều nữa, cô lại đi một chuyến đến tiệm thuốc ở chỗ này mua gia vị, cuối cùng cũng tiêu hết số tiền này.
Mục tiêu cơ bản của chuyến đi này đã hoàn thành, điều đáng tiếc duy nhất chính là không mua được nồi sắt, cũng không mua được đồ chơi.
Thím kia: "..."
Bị nói như vậy, thím ấy cũng nghĩ lại mọi nguyện, cho đến bây giờ thím ấy cũng không biết em gái kia đến từ đâu, cũng không biết họ tên là gì, một câu không nên nói đều không nói, miệng đủ kín.
Nhưng nếu là người cùng nghề, kín miệng cũng là chuyện tốt.
Trong nông trường, một cây táo Du Hướng An thu hoạch được hơn hai trăm cân, bây giờ trừ đi ba mươi cân lần này lấy ra, còn có đến gần hai trăm cân, cô để lại một ít cho mình ăn, còn thừa lại cô cũng định mang đi bán.
Trước bán hết hai mươi cân, tương đương với một cân tám hào, kiếm được mười sáu đồng, mới vừa rồi là một cân một đồng, kiếm được mười hai đồng, bây giờ cô đã có thêm một tháng tiền lương.
Tiếp đó rẽ bảy rẽ tám, cô đi vào khu nhà ở của nhà máy, nhưng từ xa xa cô thấy được người mang phù hiệu đỏ trên tay áo, lập tức đổi đường nhanh chóng rời đi, đi đến một nơi khác, nhìn chỗ nào có mấy bà bác bà thím ra vào nhiều, sau đó nhìn đồ trên tay mấy người kia một chút, tính toán xem mấy người đó có chịu đồ trong tay cô không.
Có người thì không dám, nếu như gặp được người trong mắt không chứa nổi một hạt cát, làm không tốt trực tiếp bắt cô đi tố cáo, mặc dù bây giờ cô đã hóa trang rồi, cũng tự tin có thể chạy thoát, nhưng gặp phải chuyện như vậy, nhất định sẽ làm chậm trễ một số chuyện, cô phải quay về trước ba giờ chiều, nhìn một lát, cô nhìn trúng một bà lão, trong tay bà ấy cầm một con cá chim trắng. Trước đó ở trên đường cô cũng nghe nói đến con cá chim trắng này, nói buổi sáng đi trễ không mua được, bà cụ mua con cá này từ chỗ nào.
Du Hướng An bước nhanh đến kéo bà ấy lại: "Dì cả, dì cả, dì đừng đi, đợi cháu một chút." Đợi đến khi kéo được người lại, thì lại nói: "Ai yêu, xin lỗi, nhận nhầm người." Ngay sau đó móc ra một trái táo từ trong túi của mình, vừa đưa đến vừa nháy mắt với bà ấy, "Mới vừa rồi cháu nhìn bóng lưng của dì rất giống với dì cả của cháu nên mới gọi dì dừng lại, xin lỗi xin lỗi."
Bà dì này là người khôn khéo, thấy động tác của cô còn có gì mà không hiểu nữa, cười ha hả: "Thật sự giống sao? Đây là duyên phận nha, nào, nói chuyện với dì một chút..."
Đến khi thời gian gần hết rồi, Du Hướng An không đi bán nữa, cô lại thay quần áo trên người, hóa trang trên mặt cũng được trang điểm mới lại, lần này cô vẫn mặc quần áo có hình dạng giống như một cô vợ nhỏ, trên mặt là biểu hiện của bệnh cao nguyên đỏ(1), nhìn qua có chút dáng vẻ ngây thơ.
(1)Bệnh cao nguyên đỏ: chỉ người sống lâu ở vùng cao nguyên, trên mặt xuất hiện những mảng chấm màu đỏ.
Ở khu nhà ở công nhân, cô hoàn toàn không muốn lấy tiền, mà là một một ít phiếu, phiếu gì cũng cần, cho nên bây giờ cô không chỉ có tiền mà còn có phiếu nữa.
Lúc này cô muốn mua đồ, vì vậy cô cầm một danh sách đã được liệt kê đến Bách Hóa, trước tiên chỗ cần đi chính là quầy chuyên kinh doanh băng vệ sinh, cầm ra một tờ đơn đọc đối chiếu, vừa ý liền thật thà nói: "Đồng chí, giúp tôi lấy những thứ này."
Cô cho nhân viên bán hàng nhìn tờ giấy này, cô gái kia nhìn một chút, số lượng không ít, gật đầu một cái, giọng điệu có chút thờ ơ: "Là giúp người khác mua đúng không, tiền giấy đâu?"
Du Hướng An đặt tiền giấy lên bàn, nhân viên bán hàng cũng không khách khí cầm lên, viết đơn soạt soạt, lại đi đến quầy dựa theo số lượng lấy băng vệ sinh cho cô, Du Hướng An dùng cái bao lớn để đựng, trong bụng thở phào nhẹ nhõm, có những thứ này, mấy tháng nữa cô cũng không có lo lắng về băng vệ sinh rồi.
Làm xong chuyện lớn thứ nhất, tiếp theo tâm trạng cô rất tốt, bắt đầu mua các loại đồ vật, từ lương thực thô đến lương thực loại tốt, từ kẹo đến đồ thịt đóng hộp, chỉ cần mua bằng phiếu, cô đều mua!
Đến khi cô đi ra từ chỗ này, toàn bộ số phiếu hôm nay bán táo được đều đã xài hết, tiền cũng không còn dư lại nhiều nữa, cô lại đi một chuyến đến tiệm thuốc ở chỗ này mua gia vị, cuối cùng cũng tiêu hết số tiền này.
Mục tiêu cơ bản của chuyến đi này đã hoàn thành, điều đáng tiếc duy nhất chính là không mua được nồi sắt, cũng không mua được đồ chơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.