Thập Niên 70: Đại Vương Ăn Uống
Chương 34: Tâm Bão
Đại Hà Đông Lưu
19/10/2021
Du Hướng An phủ nhận: "Đấy chỉ là lời nói đùa của hai nhà hồi trước thôi, không phải sự thật, thím cũng đừng coi là thật.”
Thím Điền phản ứng chậm nửa nhịp: "...Thế à, ừ, tốt, thế sao mà cháu có công việc kia được?” Trong chuyện này khẳng định có bí mật gì.
Du Hướng An cũng không giấu: "Cháu thi được vào đấy, có một kế toán già vừa về hưu, cháu học trung học cũng đủ điều kiện xét tuyển, biết được tin tức này liền đi thi, thành tích xuất sắc nên được tuyển ngay.”
Thím Điền kinh hãi: "Nhà máy thực phẩm tuyển dụng lao động bên ngoài?”
Du Hướng An: "Không dán thông báo, bên đấy chỉ tuyển một người.”
Thím Điền: "Là công nhân chính thức sao?”
Thấy Du Hướng An gật đầu, thím ta hâm mộ lắm: "Lần này cháu cũng không cần lo lắng nữa.”
Cảm xúc hâm mộ chiếm đa số nên bà cũng không hỏi kĩ chuyện của nhà họ Chu, nhưng có người lại quan tâm đến mấy tin đồn hơn, ví dụ như bác Trần. Bác ta cản Du Hướng An lại rồi hùng hổ dò hỏi: "Tiểu An, nghe nói cháu và nhà họ Chu xích mích đấy à, giả đúng không, khi nào phát kẹo mừng cho các bác thế.”
Du Hướng An trong lòng không vui nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười lễ phép: "Cháu làm gì có ai đâu, phát kẹo mừng gì chứ.”
Bác Trần khoa trương “ôi” một cái: "Không phải cháu với tên nhóc nhà họ Chu đính ước từ bé hả, lúc trước nhà cháu còn bốc phét lắm mà, sao lại không liên quan cho được, có phải là không bàn được vụ sính lễ đúng không, hay là cháu nhắm được người khác rồi? Làm gì có chuyện đó, công việc của cháu cũng xếp xong cả rồi, người nhà họ Chu lại đồng ý hay sao?”
Trên mặt Du Hướng An lộ ra cười khổ: “Bác, bác hiểu lầm rồi, mà bác nghe tin này từ đâu đấy, bây giờ chúng ta là xã hội gì rồi, không đề cao chuyện đính ước gì đó đâu. Lúc trước đó là nói đùa thôi, công việc của cháu cũng không phải thế chỗ bên nhà đó, bác đi hỏi thăm đi, cháu làm kế toán ở nhà máy thực phẩm là thi cử đàng hoàng mới được vào, không liên quan gì đến nhà họ Chu.”
“Không liên quan gì đến nhà họ Chu mà cháu lại có công việc tốt như vậy sao?” Bác gái Trần không tin: “Cháu cứ nói với bác xem nào, nếu cháu gặp chuyện gì cứ nói cho bác biết, để bác ra mặt cho cháu.” Đúng kiểu hưng phấn hóng chuyện không ngại chuyện lớn.
Miệng Du Hướng An kín quá, mặc kệ bác Trần kia nói như thế nào cũng không thể cạy được một chữ từ miệng cô, bác ta thấy thế thì thầm giận người này không biết phải trái, bà ta có lòng tốt muốn giúp mà người này không nghe. Bác ta đang định bỏ qua thì đột nhiên lại nghĩ đến Đinh Mẫn Tú, lập tức hưng phấn trở lại: "Cô em gái của cháu đâu rồi? Một thời gian không gặp, không phải cũng thi đậu vào trong đó đấy chứ.”
Thái độ Du Hướng An lạnh xuống: "Cô ấy về chỗ cha ruột của mình rồi.”
Bác Trần giật mình: "Về mấy hôm thôi hả, sao không đi học, chúng mày còn chưa tốt nghiệp kia mà.”
Du Hướng An lắc đầu, cô bắt chuẩn cơ hội chuồn đi: "Chuyện này thì cháu cũng không rõ lắm, bác Trần, cháu phải về rồi, mọi người trong nhà còn chờ cháu về cùng nhau ăn cơm, không nói chuyện với bác nữa.”
Đây đều là tình huống ban đầu cô đã lường trước sẽ phải đối mặt nên Du Hướng An có chuẩn bị tâm lý, cô rất bình tĩnh, nhưng mọi người trong nhà cũng bị hỏi lại không bình tĩnh như vậy được. Tin đồn dần dần lan truyền, cả nhà cũng có vẻ cẩn thận hơn với Du Hướng An. Du Thanh Sơn bảo cô: "Tiểu An, con đừng để ý những lời của đám người bên ngoài làm gì.”
Du Hướng An rất bình tĩnh: "Cha, cha xem con giống như là người để ý đến chuyện đó sao, lúc trước không phải đã đoán được sẽ bị người ta nói này nói nọ rồi ư, con không sao.”
Đợi đến khi hàng xóm biết Đinh Mẫn Tú gả cho nhà họ Chu, đó mới là thời điểm xôn xao nhất.
Du Thanh Sơn liền buồn bã thở dài, Triệu Xảo Nương im lặng.
Nhà họ Du bị người ta dò hỏi như hôm nay là bình thường, nhưng đợi đến khi mọi người biết Mẫn Tú gả cho nhà họ Chu, khi đó, mới là cơn bão lớn nhất.
Trừ những người lớn trong nhà, ngay cả Du Hướng Cư và Du Minh Kiệt cũng bị đám người kia tìm hiểu tin tức.
Bọn họ không dám quá đáng ở trước mặt người trong cuộc Như Du Hướng An, có một số lời không dễ nói ra miệng, nhưng đối với đứa nhỏ như Du Hướng Cư thì không phải kiêng nể gì nhiều, dù sao trẻ con không hiểu chuyện mà. Nhưng Du Hướng Cư cũng không rõ cụ thể câu chuyện thế nào, người lớn dạy ra sao thì cậu nói theo như thế, nếu hỏi nhiều quá thì cậu chạy, dù sao cậu cũng chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, chẳng ai làm gì được cậu.
Đa số vẫn chạy đi sẽ hỏi Du Thanh Sơn và Triệu Xảo Nương, Du Thanh Sơn cứ phủ nhận chuyện hai nhà kết thân lúc trước, một mực nói là hiểu lầm, không nói dư một câu nào hết. Thấy thái độ của ông như vậy, có vài người đã đoán ra nhất định là có chuyện gì rồi, bằng không bên nhà họ đâu cần cư xử như vậy. Nghĩ đến đó liền không hỏi thêm nữa, dù sao quan hệ của nhà họ Du với làng xóm cũng không tệ.
Thím Điền phản ứng chậm nửa nhịp: "...Thế à, ừ, tốt, thế sao mà cháu có công việc kia được?” Trong chuyện này khẳng định có bí mật gì.
Du Hướng An cũng không giấu: "Cháu thi được vào đấy, có một kế toán già vừa về hưu, cháu học trung học cũng đủ điều kiện xét tuyển, biết được tin tức này liền đi thi, thành tích xuất sắc nên được tuyển ngay.”
Thím Điền kinh hãi: "Nhà máy thực phẩm tuyển dụng lao động bên ngoài?”
Du Hướng An: "Không dán thông báo, bên đấy chỉ tuyển một người.”
Thím Điền: "Là công nhân chính thức sao?”
Thấy Du Hướng An gật đầu, thím ta hâm mộ lắm: "Lần này cháu cũng không cần lo lắng nữa.”
Cảm xúc hâm mộ chiếm đa số nên bà cũng không hỏi kĩ chuyện của nhà họ Chu, nhưng có người lại quan tâm đến mấy tin đồn hơn, ví dụ như bác Trần. Bác ta cản Du Hướng An lại rồi hùng hổ dò hỏi: "Tiểu An, nghe nói cháu và nhà họ Chu xích mích đấy à, giả đúng không, khi nào phát kẹo mừng cho các bác thế.”
Du Hướng An trong lòng không vui nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười lễ phép: "Cháu làm gì có ai đâu, phát kẹo mừng gì chứ.”
Bác Trần khoa trương “ôi” một cái: "Không phải cháu với tên nhóc nhà họ Chu đính ước từ bé hả, lúc trước nhà cháu còn bốc phét lắm mà, sao lại không liên quan cho được, có phải là không bàn được vụ sính lễ đúng không, hay là cháu nhắm được người khác rồi? Làm gì có chuyện đó, công việc của cháu cũng xếp xong cả rồi, người nhà họ Chu lại đồng ý hay sao?”
Trên mặt Du Hướng An lộ ra cười khổ: “Bác, bác hiểu lầm rồi, mà bác nghe tin này từ đâu đấy, bây giờ chúng ta là xã hội gì rồi, không đề cao chuyện đính ước gì đó đâu. Lúc trước đó là nói đùa thôi, công việc của cháu cũng không phải thế chỗ bên nhà đó, bác đi hỏi thăm đi, cháu làm kế toán ở nhà máy thực phẩm là thi cử đàng hoàng mới được vào, không liên quan gì đến nhà họ Chu.”
“Không liên quan gì đến nhà họ Chu mà cháu lại có công việc tốt như vậy sao?” Bác gái Trần không tin: “Cháu cứ nói với bác xem nào, nếu cháu gặp chuyện gì cứ nói cho bác biết, để bác ra mặt cho cháu.” Đúng kiểu hưng phấn hóng chuyện không ngại chuyện lớn.
Miệng Du Hướng An kín quá, mặc kệ bác Trần kia nói như thế nào cũng không thể cạy được một chữ từ miệng cô, bác ta thấy thế thì thầm giận người này không biết phải trái, bà ta có lòng tốt muốn giúp mà người này không nghe. Bác ta đang định bỏ qua thì đột nhiên lại nghĩ đến Đinh Mẫn Tú, lập tức hưng phấn trở lại: "Cô em gái của cháu đâu rồi? Một thời gian không gặp, không phải cũng thi đậu vào trong đó đấy chứ.”
Thái độ Du Hướng An lạnh xuống: "Cô ấy về chỗ cha ruột của mình rồi.”
Bác Trần giật mình: "Về mấy hôm thôi hả, sao không đi học, chúng mày còn chưa tốt nghiệp kia mà.”
Du Hướng An lắc đầu, cô bắt chuẩn cơ hội chuồn đi: "Chuyện này thì cháu cũng không rõ lắm, bác Trần, cháu phải về rồi, mọi người trong nhà còn chờ cháu về cùng nhau ăn cơm, không nói chuyện với bác nữa.”
Đây đều là tình huống ban đầu cô đã lường trước sẽ phải đối mặt nên Du Hướng An có chuẩn bị tâm lý, cô rất bình tĩnh, nhưng mọi người trong nhà cũng bị hỏi lại không bình tĩnh như vậy được. Tin đồn dần dần lan truyền, cả nhà cũng có vẻ cẩn thận hơn với Du Hướng An. Du Thanh Sơn bảo cô: "Tiểu An, con đừng để ý những lời của đám người bên ngoài làm gì.”
Du Hướng An rất bình tĩnh: "Cha, cha xem con giống như là người để ý đến chuyện đó sao, lúc trước không phải đã đoán được sẽ bị người ta nói này nói nọ rồi ư, con không sao.”
Đợi đến khi hàng xóm biết Đinh Mẫn Tú gả cho nhà họ Chu, đó mới là thời điểm xôn xao nhất.
Du Thanh Sơn liền buồn bã thở dài, Triệu Xảo Nương im lặng.
Nhà họ Du bị người ta dò hỏi như hôm nay là bình thường, nhưng đợi đến khi mọi người biết Mẫn Tú gả cho nhà họ Chu, khi đó, mới là cơn bão lớn nhất.
Trừ những người lớn trong nhà, ngay cả Du Hướng Cư và Du Minh Kiệt cũng bị đám người kia tìm hiểu tin tức.
Bọn họ không dám quá đáng ở trước mặt người trong cuộc Như Du Hướng An, có một số lời không dễ nói ra miệng, nhưng đối với đứa nhỏ như Du Hướng Cư thì không phải kiêng nể gì nhiều, dù sao trẻ con không hiểu chuyện mà. Nhưng Du Hướng Cư cũng không rõ cụ thể câu chuyện thế nào, người lớn dạy ra sao thì cậu nói theo như thế, nếu hỏi nhiều quá thì cậu chạy, dù sao cậu cũng chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, chẳng ai làm gì được cậu.
Đa số vẫn chạy đi sẽ hỏi Du Thanh Sơn và Triệu Xảo Nương, Du Thanh Sơn cứ phủ nhận chuyện hai nhà kết thân lúc trước, một mực nói là hiểu lầm, không nói dư một câu nào hết. Thấy thái độ của ông như vậy, có vài người đã đoán ra nhất định là có chuyện gì rồi, bằng không bên nhà họ đâu cần cư xử như vậy. Nghĩ đến đó liền không hỏi thêm nữa, dù sao quan hệ của nhà họ Du với làng xóm cũng không tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.