Thập Niên 70 Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu
Chương 29:
Phi Tù Miêu Nô
12/08/2024
Gần như cùng lúc, từ nhà thím Chu bên cạnh vang lên tiếng từ chối.
Bà nội Ngư lại lấy một chiếc bát lớn viền xanh, múc đầy một bát rồi cất vào tủ.
Ngư A Khấu nghĩ là bà để dành phần đó đến ngày mai ăn nên cũng không để ý nữa mà đi xem nồi canh rắn trên bếp nhỏ.
Mở nắp nồi, bên trong chỉ có thêm vài lát gừng với hành lá, nước canh đang sôi sùng sục, tỏa ra mùi thơm nức mũi.
Mùi thơm này không giống với bất kỳ loại thịt nào, không hề tanh mà ngược lại còn vô cùng tươi ngon.
Cho dù mùi thơm của món thỏ ăn lạnh có nồng nàn đến đâu cũng không át nổi mùi thơm của món canh rắn.
Ngư A Khấu xoa xoa chiếc bụng rỗng, bê bàn ra sân.
Tác giả có lời muốn nói:
Bữa tối hôm nay vô cùng thịnh soạn, chẳng khác nào bữa cơm tất niên.
Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên bàn:
Thỏ xào cay, chim sẻ xào, canh rắn, mướp xào, rau trộn.
Ngay cả bác cả Ngư Nham ngày thường đến bữa cơm cũng chẳng thấy đâu, lúc này cũng ngồi trước bàn ăn.
Ngư A Khấu tranh thủ liếc nhìn bác thêm vài lần, sợ có ngày mình sẽ quên mất dung mạo của bác.
Không phải cô mặt mũi kém, mà là bác cả ở nhà này quá mờ nhạt!
Bác cả Ngư Nham là kiểu người đàn ông “việc nhà thì đàn bà lo, việc lớn mới hỏi đàn ông” đến mức triệt để.
Bình thường, cứ sáng dậy là bác ra ngoài tìm người trò chuyện hoặc đi thăm ruộng, đến bữa thì bưng bát cơm ra ngoài ăn, ăn xong cất bát đi làm, mệt quá thì về nhà ngủ.
Chuyện trong nhà, bác không bận tâm chút nào, chai dầu đổ trước mặt chắc bác cũng chẳng thèm đỡ.
Tính cách thì lại càng xuề xòa, mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Kể cả có người đánh nhau trước mặt, bác cũng coi như không thấy, mắt không chớp, cứ thế đi thẳng.
Đôi khi, Ngư A Khấu rất tò mò, không hiểu sao bà nội tính tình nóng nảy như vậy lại có thể nuôi bác cả thành ra thế này.
Ánh mắt dò xét của cô vừa vặn chạm phải ánh mắt nghi hoặc của bác cả.
Ngư A Khấu ngẩn người, sau đó mỉm cười chào hỏi: "Cháu chào bác cả ạ."
Ngư Nham khẽ gật đầu, ánh mắt lại dời về phía đồ ăn, nhìn không chớp mắt.
Ngư A Khấu: ...
Xem ra trong lòng bác cả, cô còn chẳng quan trọng bằng đồ ăn.
Bà nội Ngư vẫn như mọi khi, gắp mỗi món một ít vào bát rồi đẩy đến trước mặt cô cháu gái, sau đó mới bảo mọi người ăn cơm.
Trên bàn ăn lập tức chỉ thấy những đôi đũa như múa trên không trung.
Tay trái Ngư Hải cầm một con chim sẻ gặm, tay phải liên tục gắp thịt thỏ, miệng nhai chóp chép, thỉnh thoảng lại cúi xuống húp một ngụm canh rắn, miệng bận rộn như vậy mà vẫn có thể nói chuyện.
"A Khấu, mấy đứa bắt thỏ ở đâu đấy? Có thể bắt được thỏ chứng tỏ là có hang thỏ, sao không chặn hang lại?"
Ngư A Khấu thản nhiên đáp: "Em đâu phải thợ săn, sao biết hang thỏ ở đâu mà chặn."
Ngư Hải vừa gắp thức ăn vừa nói: "Sao lại không biết? Cứ tìm xung quanh chỗ thấy con thỏ là được, nhất định sẽ thấy cái hang nó đào, nhưng mà chỉ tìm được một cái hang thì chưa đủ, ‘thỏ khôn có ba hang’ biết không? Nghĩa là một con thỏ sẽ có ba cái hang, phải tìm được hai cái còn lại nữa mới được, mọi người đều bảo em thông minh, sao chuyện này lại không nghĩ ra? Nếu bắt được cả ổ thỏ, nhà mình có thể ăn thịt mấy bữa liền, chứ như bây giờ, mỗi người hai đũa là hết."
Tôn Hà gật đầu phụ họa.
Ngư A Khấu: "Vậy mai em đợi anh bắt thỏ về ăn."
"Anh phải xuống ruộng kiếm công điểm chứ? Nhà mình chỉ có anh với Tiểu Hồ là lao động chính, anh mà không đi kiếm công điểm thì lấy gì ăn năm sau?"
Ngư A Khấu mỉm cười không nói.
Ngư Hải đảo mắt, "Hay là thế này, mai em dẫn anh đến chỗ bắt thỏ hôm nay xem sao? Biết đâu anh tìm được hang thỏ."
"Ở phía Tây Nam khu Bắc Đại Hoang ấy, anh cứ tìm kỹ trong đám cỏ hoang là thấy."
Ngư Hải định đồng ý, nhưng đột nhiên nghĩ đến bát canh rắn trước mặt.
Trong cỏ rắn rết nhiều như vậy, nhỡ đâu gặp phải rắn độc cắn thì sao?
Nhưng không đi thì cơ hội kiếm tiền tốt như vậy lại vuột mất, anh ta không cam lòng.
Tôn Hà dùng đũa lục tung đĩa thịt thỏ, tìm hồi lâu mới thấy một miếng thịt đùi nằm khuất trong đống ớt khô, bà ta vội vàng gắp miếng thịt cho con trai, nhưng vừa bỏ vào bát con trai, anh ta đã gắp sang bát vợ, khiến bà tức đến phập phồng cả ngực.
Lý Hồng vội vàng gắp miếng thịt về bát mẹ chồng, nịnh nọt: "Mẹ ăn đi, chỉ có mỗi miếng thịt ngon, Ngư Hải ngại gắp lại cho mẹ thôi."
Ngư Hải định lên tiếng phản bác, nhưng đã bị vợ véo một cái vào chân, đành ngậm ngùi im lặng.
Tôn Hà cũng nghĩ vậy, nói đi nói lại vẫn là tại thịt quá ít, thịt nhiều thì con trai có nỡ không gắp cho bà sao?
Bà ta bực bội nói: "Chút thịt thế này thì đủ ai ăn? Thậm chí còn không đủ nhét kẽ răng, không biết mẹ nghĩ thế nào mà lại đem cho người ta nhiều chim sẻ như vậy."
Bà nội Ngư lại lấy một chiếc bát lớn viền xanh, múc đầy một bát rồi cất vào tủ.
Ngư A Khấu nghĩ là bà để dành phần đó đến ngày mai ăn nên cũng không để ý nữa mà đi xem nồi canh rắn trên bếp nhỏ.
Mở nắp nồi, bên trong chỉ có thêm vài lát gừng với hành lá, nước canh đang sôi sùng sục, tỏa ra mùi thơm nức mũi.
Mùi thơm này không giống với bất kỳ loại thịt nào, không hề tanh mà ngược lại còn vô cùng tươi ngon.
Cho dù mùi thơm của món thỏ ăn lạnh có nồng nàn đến đâu cũng không át nổi mùi thơm của món canh rắn.
Ngư A Khấu xoa xoa chiếc bụng rỗng, bê bàn ra sân.
Tác giả có lời muốn nói:
Bữa tối hôm nay vô cùng thịnh soạn, chẳng khác nào bữa cơm tất niên.
Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên bàn:
Thỏ xào cay, chim sẻ xào, canh rắn, mướp xào, rau trộn.
Ngay cả bác cả Ngư Nham ngày thường đến bữa cơm cũng chẳng thấy đâu, lúc này cũng ngồi trước bàn ăn.
Ngư A Khấu tranh thủ liếc nhìn bác thêm vài lần, sợ có ngày mình sẽ quên mất dung mạo của bác.
Không phải cô mặt mũi kém, mà là bác cả ở nhà này quá mờ nhạt!
Bác cả Ngư Nham là kiểu người đàn ông “việc nhà thì đàn bà lo, việc lớn mới hỏi đàn ông” đến mức triệt để.
Bình thường, cứ sáng dậy là bác ra ngoài tìm người trò chuyện hoặc đi thăm ruộng, đến bữa thì bưng bát cơm ra ngoài ăn, ăn xong cất bát đi làm, mệt quá thì về nhà ngủ.
Chuyện trong nhà, bác không bận tâm chút nào, chai dầu đổ trước mặt chắc bác cũng chẳng thèm đỡ.
Tính cách thì lại càng xuề xòa, mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Kể cả có người đánh nhau trước mặt, bác cũng coi như không thấy, mắt không chớp, cứ thế đi thẳng.
Đôi khi, Ngư A Khấu rất tò mò, không hiểu sao bà nội tính tình nóng nảy như vậy lại có thể nuôi bác cả thành ra thế này.
Ánh mắt dò xét của cô vừa vặn chạm phải ánh mắt nghi hoặc của bác cả.
Ngư A Khấu ngẩn người, sau đó mỉm cười chào hỏi: "Cháu chào bác cả ạ."
Ngư Nham khẽ gật đầu, ánh mắt lại dời về phía đồ ăn, nhìn không chớp mắt.
Ngư A Khấu: ...
Xem ra trong lòng bác cả, cô còn chẳng quan trọng bằng đồ ăn.
Bà nội Ngư vẫn như mọi khi, gắp mỗi món một ít vào bát rồi đẩy đến trước mặt cô cháu gái, sau đó mới bảo mọi người ăn cơm.
Trên bàn ăn lập tức chỉ thấy những đôi đũa như múa trên không trung.
Tay trái Ngư Hải cầm một con chim sẻ gặm, tay phải liên tục gắp thịt thỏ, miệng nhai chóp chép, thỉnh thoảng lại cúi xuống húp một ngụm canh rắn, miệng bận rộn như vậy mà vẫn có thể nói chuyện.
"A Khấu, mấy đứa bắt thỏ ở đâu đấy? Có thể bắt được thỏ chứng tỏ là có hang thỏ, sao không chặn hang lại?"
Ngư A Khấu thản nhiên đáp: "Em đâu phải thợ săn, sao biết hang thỏ ở đâu mà chặn."
Ngư Hải vừa gắp thức ăn vừa nói: "Sao lại không biết? Cứ tìm xung quanh chỗ thấy con thỏ là được, nhất định sẽ thấy cái hang nó đào, nhưng mà chỉ tìm được một cái hang thì chưa đủ, ‘thỏ khôn có ba hang’ biết không? Nghĩa là một con thỏ sẽ có ba cái hang, phải tìm được hai cái còn lại nữa mới được, mọi người đều bảo em thông minh, sao chuyện này lại không nghĩ ra? Nếu bắt được cả ổ thỏ, nhà mình có thể ăn thịt mấy bữa liền, chứ như bây giờ, mỗi người hai đũa là hết."
Tôn Hà gật đầu phụ họa.
Ngư A Khấu: "Vậy mai em đợi anh bắt thỏ về ăn."
"Anh phải xuống ruộng kiếm công điểm chứ? Nhà mình chỉ có anh với Tiểu Hồ là lao động chính, anh mà không đi kiếm công điểm thì lấy gì ăn năm sau?"
Ngư A Khấu mỉm cười không nói.
Ngư Hải đảo mắt, "Hay là thế này, mai em dẫn anh đến chỗ bắt thỏ hôm nay xem sao? Biết đâu anh tìm được hang thỏ."
"Ở phía Tây Nam khu Bắc Đại Hoang ấy, anh cứ tìm kỹ trong đám cỏ hoang là thấy."
Ngư Hải định đồng ý, nhưng đột nhiên nghĩ đến bát canh rắn trước mặt.
Trong cỏ rắn rết nhiều như vậy, nhỡ đâu gặp phải rắn độc cắn thì sao?
Nhưng không đi thì cơ hội kiếm tiền tốt như vậy lại vuột mất, anh ta không cam lòng.
Tôn Hà dùng đũa lục tung đĩa thịt thỏ, tìm hồi lâu mới thấy một miếng thịt đùi nằm khuất trong đống ớt khô, bà ta vội vàng gắp miếng thịt cho con trai, nhưng vừa bỏ vào bát con trai, anh ta đã gắp sang bát vợ, khiến bà tức đến phập phồng cả ngực.
Lý Hồng vội vàng gắp miếng thịt về bát mẹ chồng, nịnh nọt: "Mẹ ăn đi, chỉ có mỗi miếng thịt ngon, Ngư Hải ngại gắp lại cho mẹ thôi."
Ngư Hải định lên tiếng phản bác, nhưng đã bị vợ véo một cái vào chân, đành ngậm ngùi im lặng.
Tôn Hà cũng nghĩ vậy, nói đi nói lại vẫn là tại thịt quá ít, thịt nhiều thì con trai có nỡ không gắp cho bà sao?
Bà ta bực bội nói: "Chút thịt thế này thì đủ ai ăn? Thậm chí còn không đủ nhét kẽ răng, không biết mẹ nghĩ thế nào mà lại đem cho người ta nhiều chim sẻ như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.