Thập Niên 70 Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu
Chương 37:
Phi Tù Miêu Nô
12/08/2024
Bà nội Ngư A Khấu nghĩ đến chuyện may quần áo mới cho cháu gái, hôm sau trời chưa sáng đã gọi Ngư A Khấu dậy.
"Mau đi rửa mặt ăn cơm, hôm nay chúng ta vào thành."
Ngư A Khấu ngáp ngắn ngáp dài: "Bà ơi, vào thành làm gì ạ?"
Bà nội Ngư A Khấu lục tìm quần áo cho cháu gái, lấy ra một bộ lành lặn không vá đặt lên giường.
"Vào thành mua vải may cho con hai bộ quần áo, giấy bút cũng phải mua thêm."
Ngư A Khấu chui vào trong màn thay quần áo: "Bà ơi, dùng vải của nhà thím Chu chẳng phải được rồi sao ạ?"
"Được cái gì mà được, bà nghe người ta nói rồi, áo sơ mi phải dùng vải sợi tổng hợp may mới đẹp."
Ngư A Khấu nghĩ đến một chuyện bèn không từ chối nữa: "Bà ra ngoài trước đi, con thay đồ."
"Ừ, A Khấu nhà mình cũng biết ngại ngùng rồi đấy."
Ngư A Khấu xuống giường đóng cửa, lấy cái cân đĩa cất trong hòm ra đặt lên bàn.
Cô dùng nấm khô đổi lấy hai cân đậu nành và năm cân đường đỏ.
Gói đậu nành, đường đỏ vào giấy rồi cho vào ba lô, sau đó đi rửa mặt.
Ăn cơm xong, Ngư A Khấu đeo ba lô cùng bà nội đi bộ một tiếng đồng hồ thì đến thành phố.
Thành phố C lúc bấy giờ có thể coi là một thành phố phát triển khá.
Trên con đường nhựa rộng năm mét, rất nhiều người đàn ông mặc đồng phục xanh công nông, xanh bộ đội, đi xe đạp qua lại.
Họ một tay giữ mũ có gắn huy hiệu ngôi sao vàng, một tay bấm chuông xe "tinh tinh".
Thấy người đi đường nghe tiếng chuông tránh sang một bên, họ lại cười toe toét.
Thỉnh thoảng lại có một chiếc xe buýt chở đầy hàng hóa chạy qua, để lại làn khói đen kịt.
Hai bên đường mọc lên san sát các cửa hàng, có tiệm cắt tóc dán hình minh tinh điện ảnh, có sạp báo màu xanh chỉ thấy nửa người trên của người bán báo, nổi bật nhất là tòa nhà bách hóa có mặt tiền bằng kính trong suốt...
Tòa nhà bách hóa có năm tầng, tầng một là sảnh lớn, được chia thành nhiều khu vực, mỗi khu vực bán một loại mặt hàng.
Ngư A Khấu và bà nội đi thẳng đến quầy vải.
Nữ nhân viên bán hàng đứng sau quầy hàng hình chữ nhật dài, phía sau là những kệ hàng cao ba mét chất đầy vải vóc, giữa những tấm vải màu xanh xám, trắng đen, xanh lá cây, những mảnh vải hoa nhỏ và vải đỏ đặc biệt bắt mắt.
Hai người dừng lại trước quầy hàng.
Nụ cười rạng rỡ trên môi, cô bán hàng hỏi: "Vì nhân dân phục vụ, xin hỏi hai người cần gì ạ?"
Bà nội Ngư A Khấu kéo cháu gái ra sau lưng, hơi rụt rè nói: "Tôi... Tôi muốn mua ít vải cho cháu gái, cháu nhà tôi mới thi đỗ trường cấp ba số 1, tôi muốn mua... vải tê ri len..."
"Hi hi, bác nói là vải sợi tổng hợp phải không ạ?" Cô bán hàng cười không chút ác ý.
"À ừ, đúng rồi, loại vải may áo sơ mi trắng ấy."
"Là loại này ạ." Cô bán hàng quay người lấy từ trên kệ xuống một tấm vải, "Bác muốn mua bao nhiêu thước ạ? Bốn đồng một thước, thêm một phiếu vải một thước nữa."
Đắt vậy sao?
Không chỉ bà nội Ngư A Khấu ngạc nhiên mà ngay cả cô cũng kinh ngạc.
May cho cô một chiếc áo sơ mi ít nhất cũng phải ba thước vải, mười hai đồng bằng với hơn nửa tháng tiền công của người lớn trong nhà.
Ngư A Khấu chui ra từ sau lưng bà nội, cười ngọt ngào: "Chị ơi, em không mua loại này, em muốn mua vải bông kia."
Đã làm mẹ mà vẫn được gọi là chị, cô bán hàng cười rất tươi.
Nhìn kỹ Ngư A Khấu, ôi chao, cô này xinh thật!
Nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ, cô bán hàng chân thành khuyên nhủ: "Đó là vải bông, không đẹp bằng vải sợi tổng hợp đâu, may áo sơ mi mặc sẽ mềm oặt, chẳng lên form gì đâu."
"Em nhìn màu sắc này xem, vải sợi tổng hợp trắng hơn tuyết, vải bông thì ngả màu vàng, nếu em thấy đắt thì mua một thước vải sợi tổng hợp về may cổ áo giả, giấu trong áo sơ mi bên ngoài, ai mà biết được là cổ áo giả."
Nhưng trong lòng Ngư A Khấu lại có tính toán của riêng mình, vải sợi tổng hợp đúng là đẹp như lời cô bán hàng nói thật.
Nhưng vải sợi tổng hợp không thoáng khí, không thấm mồ hôi, trời nóng thì bí, trời lạnh thì rét.
Cô quả quyết nói: "Chị cắt cho em vải bông đi, cắt sáu thước, em có thể may được hai chiếc áo sơ mi."
Nói rồi cô quay đầu lại dỗ dành bà nội: "Bà ơi, áo sơ mi cháu chỉ có mỗi một cái, mua vải bông may hai cái, cháu có cái để thay, về cháu sẽ vẽ mẫu nhờ tiểu Khê may cho cháu, đảm bảo đẹp hơn áo sơ mi vải sợi tổng hợp."
Bà nội Ngư A Khấu ngầm đồng ý, cháu gái nói đúng, bà nhiều nhất cũng chỉ mua được năm thước vải.
Bà ngẩng đầu nhìn lên kệ hàng, chỉ vào tấm vải xanh công nhân nói: "Đồng chí, chúng tôi lấy vải bông, cô cắt cho tôi ba thước vải màu này nữa."
"Vải bông tám hào một thước, vải xanh công nhân một đồng rưỡi một thước, tổng cộng là chín phiếu vải, chín đồng ba hào, bác đưa tiền trước ạ."
"Mau đi rửa mặt ăn cơm, hôm nay chúng ta vào thành."
Ngư A Khấu ngáp ngắn ngáp dài: "Bà ơi, vào thành làm gì ạ?"
Bà nội Ngư A Khấu lục tìm quần áo cho cháu gái, lấy ra một bộ lành lặn không vá đặt lên giường.
"Vào thành mua vải may cho con hai bộ quần áo, giấy bút cũng phải mua thêm."
Ngư A Khấu chui vào trong màn thay quần áo: "Bà ơi, dùng vải của nhà thím Chu chẳng phải được rồi sao ạ?"
"Được cái gì mà được, bà nghe người ta nói rồi, áo sơ mi phải dùng vải sợi tổng hợp may mới đẹp."
Ngư A Khấu nghĩ đến một chuyện bèn không từ chối nữa: "Bà ra ngoài trước đi, con thay đồ."
"Ừ, A Khấu nhà mình cũng biết ngại ngùng rồi đấy."
Ngư A Khấu xuống giường đóng cửa, lấy cái cân đĩa cất trong hòm ra đặt lên bàn.
Cô dùng nấm khô đổi lấy hai cân đậu nành và năm cân đường đỏ.
Gói đậu nành, đường đỏ vào giấy rồi cho vào ba lô, sau đó đi rửa mặt.
Ăn cơm xong, Ngư A Khấu đeo ba lô cùng bà nội đi bộ một tiếng đồng hồ thì đến thành phố.
Thành phố C lúc bấy giờ có thể coi là một thành phố phát triển khá.
Trên con đường nhựa rộng năm mét, rất nhiều người đàn ông mặc đồng phục xanh công nông, xanh bộ đội, đi xe đạp qua lại.
Họ một tay giữ mũ có gắn huy hiệu ngôi sao vàng, một tay bấm chuông xe "tinh tinh".
Thấy người đi đường nghe tiếng chuông tránh sang một bên, họ lại cười toe toét.
Thỉnh thoảng lại có một chiếc xe buýt chở đầy hàng hóa chạy qua, để lại làn khói đen kịt.
Hai bên đường mọc lên san sát các cửa hàng, có tiệm cắt tóc dán hình minh tinh điện ảnh, có sạp báo màu xanh chỉ thấy nửa người trên của người bán báo, nổi bật nhất là tòa nhà bách hóa có mặt tiền bằng kính trong suốt...
Tòa nhà bách hóa có năm tầng, tầng một là sảnh lớn, được chia thành nhiều khu vực, mỗi khu vực bán một loại mặt hàng.
Ngư A Khấu và bà nội đi thẳng đến quầy vải.
Nữ nhân viên bán hàng đứng sau quầy hàng hình chữ nhật dài, phía sau là những kệ hàng cao ba mét chất đầy vải vóc, giữa những tấm vải màu xanh xám, trắng đen, xanh lá cây, những mảnh vải hoa nhỏ và vải đỏ đặc biệt bắt mắt.
Hai người dừng lại trước quầy hàng.
Nụ cười rạng rỡ trên môi, cô bán hàng hỏi: "Vì nhân dân phục vụ, xin hỏi hai người cần gì ạ?"
Bà nội Ngư A Khấu kéo cháu gái ra sau lưng, hơi rụt rè nói: "Tôi... Tôi muốn mua ít vải cho cháu gái, cháu nhà tôi mới thi đỗ trường cấp ba số 1, tôi muốn mua... vải tê ri len..."
"Hi hi, bác nói là vải sợi tổng hợp phải không ạ?" Cô bán hàng cười không chút ác ý.
"À ừ, đúng rồi, loại vải may áo sơ mi trắng ấy."
"Là loại này ạ." Cô bán hàng quay người lấy từ trên kệ xuống một tấm vải, "Bác muốn mua bao nhiêu thước ạ? Bốn đồng một thước, thêm một phiếu vải một thước nữa."
Đắt vậy sao?
Không chỉ bà nội Ngư A Khấu ngạc nhiên mà ngay cả cô cũng kinh ngạc.
May cho cô một chiếc áo sơ mi ít nhất cũng phải ba thước vải, mười hai đồng bằng với hơn nửa tháng tiền công của người lớn trong nhà.
Ngư A Khấu chui ra từ sau lưng bà nội, cười ngọt ngào: "Chị ơi, em không mua loại này, em muốn mua vải bông kia."
Đã làm mẹ mà vẫn được gọi là chị, cô bán hàng cười rất tươi.
Nhìn kỹ Ngư A Khấu, ôi chao, cô này xinh thật!
Nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ, cô bán hàng chân thành khuyên nhủ: "Đó là vải bông, không đẹp bằng vải sợi tổng hợp đâu, may áo sơ mi mặc sẽ mềm oặt, chẳng lên form gì đâu."
"Em nhìn màu sắc này xem, vải sợi tổng hợp trắng hơn tuyết, vải bông thì ngả màu vàng, nếu em thấy đắt thì mua một thước vải sợi tổng hợp về may cổ áo giả, giấu trong áo sơ mi bên ngoài, ai mà biết được là cổ áo giả."
Nhưng trong lòng Ngư A Khấu lại có tính toán của riêng mình, vải sợi tổng hợp đúng là đẹp như lời cô bán hàng nói thật.
Nhưng vải sợi tổng hợp không thoáng khí, không thấm mồ hôi, trời nóng thì bí, trời lạnh thì rét.
Cô quả quyết nói: "Chị cắt cho em vải bông đi, cắt sáu thước, em có thể may được hai chiếc áo sơ mi."
Nói rồi cô quay đầu lại dỗ dành bà nội: "Bà ơi, áo sơ mi cháu chỉ có mỗi một cái, mua vải bông may hai cái, cháu có cái để thay, về cháu sẽ vẽ mẫu nhờ tiểu Khê may cho cháu, đảm bảo đẹp hơn áo sơ mi vải sợi tổng hợp."
Bà nội Ngư A Khấu ngầm đồng ý, cháu gái nói đúng, bà nhiều nhất cũng chỉ mua được năm thước vải.
Bà ngẩng đầu nhìn lên kệ hàng, chỉ vào tấm vải xanh công nhân nói: "Đồng chí, chúng tôi lấy vải bông, cô cắt cho tôi ba thước vải màu này nữa."
"Vải bông tám hào một thước, vải xanh công nhân một đồng rưỡi một thước, tổng cộng là chín phiếu vải, chín đồng ba hào, bác đưa tiền trước ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.