Thập Niên 70: Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu
Chương 21: Ai Là Kẻ Trộm 1
Nhân Sinh Nhược Sơ
26/02/2023
Có một đám người đang vây quanh trước cửa sân nhà Lão Cố, phần lớn dân quê cũng thật thà chất phác, bình thường ra ngoài đi làm dù không khóa cửa thì cũng chưa từng nghe nói có nhà nào bị mất đồ.
Nhưng bây giờ, bỗng nhiên có người bảo trong thôn có trộm, mà thứ bị lấy trộm còn là hạt đậu nành vừa được mọi người gieo trồng.
Người phát hiện vấn đề là Cố Kiến Quốc, vừa phát hiện là lập tức tìm Tất Lão Lưu thương lượng ngay, nhưng còn chưa kịp nghiên cứu ra lý do thì Ngô Lão Tam đã chạy tới tố giác.
Tất Lão Lưu chắp tay sau lưng, sắc mặt cực kỳ khó coi, bình thường ông ta không có uy nghiêm gì trong thôn cũng thôi đi, nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện này, đây chính là ăn trộm đồ của công, là tội lớn.
Không ai nhìn thấy cũng không sao, nhưng bây giờ vỡ ra, ông ta với tư cách Đại đội trưởng không thể trốn tránh trách nhiệm, đương nhiên phải đứng ra giải quyết.
Tất Lão Lưu liếc nhìn Cố Kiến Quốc: “Kiến Quốc, ông nghĩ chuyện này phải làm sao đây?”
Cố Kiến Quốc mặt mày tối sầm: “Tất nhiên là phải điều tra, ai trộm thì trừng phạt người đó, nên làm sao thì làm vậy.”
Trộm hạt giống để ăn, thôn Đại Hà của họ chưa bao giờ xảy ra chuyện ác ôn này.
Kết quả Ngô Lão Tam lại khăng khăng là Cố Minh Đông lấy trộm, còn nói mình đã nhìn thấy lúc đi tiểu tối qua.
Lúc này thấy Cố Kiến Quốc nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt lạnh như băng, Ngô Lão Tam lập tức nhảy dựng lên và hét: “Đại đội trưởng, chuyện này không thể để nhân viên ghi điểm điều tra được, bọn họ là họ hàng của nhau, ai biết ông ta có bao che tội phạm hay không! Nhất định phải cho mọi người tới làm chứng mới công bằng.”
Tất Lão Lưu suy ngẫm kỹ càng, cũng nói: “Đây cũng có lý.”
Sau khi nói xong lại sợ mình quá cương quyết nên giải thích: “Kiến Quốc, tôi không phải nhằm vào ông, chuyện lớn như vậy, vẫn nên để các xã viên trong thôn cùng nhau làm chứng, ăn trộm đồ của công chính là đục khoét nền tảng của chủ nghĩa xã hội, phải do các xã viên quyết định.”
Cố Kiến Quốc hừ lạnh nói: “Đại đội trưởng nói sao thì làm vậy, tôi tin đôi mắt của mọi người là sáng suốt, chắc chắn sẽ không vu oan người tốt.”
Như thế mới có cuộc ồn ào náo động ở trước cửa nhà Lão Cố.
“Xảy ra chuyện gì?” Em hai Cố nhìn ra ngoài, nền nhà họ Cố cao hơn sân nên có thể nhìn thấy ngoài sân toàn là người.
Cậu nhíu mày mắng: “Anh, em nhìn thấy Ngô Lão Tam, tên kia chắc chắn không có chuyện tốt lành gì.”
Cố Minh Đông suy nghĩ một hồi rồi bảo em tư Cố đưa hai đứa trẻ vào trong nghỉ ngơi để không bị dọa sợ.
Anh đi vào bếp một chuyến rồi mới dẫn các đứa em ra, mở cửa nhìn thấy một đám bà con, còn có cả Cố Kiến Quốc với sắc mặt tối sầm, Tất Lão Lưu với vẻ mặt khó xử cùng Ngô Lão Tam - kẻ bỉ ổi đắc chí.
“Đêm hôm khuya khoắt, anh ở đây hát hò à?”
Ngô Lão Tam nhảy dựng lên mắng: “Mẹ kiếp mày mắng ai đấy, cả nhà bọn mày mới là đám ca kỹ thấp hèn.”
“Mẹ kiếp anh mắng ai thế hả!” Em hai Cố không giữ được bình tĩnh, cầm một cây gậy lên muốn ra tay, dọa đến Ngô Lão Tam phải núp sau lưng Tất Lão Lưu.
Sắc mặt của Cố Minh Đông trở nên lạnh lùng: “Ngô Lão Tam, ăn nói cẩn thận, bài học lúc sáng còn chưa đủ à!”
Cố Kiến Quốc cũng hừ lạnh nói: “Nói gì thì nói, đừng chỉ cha mắng mẹ.”
Ngô Lão Tam vội nhìn sang Tất Lão Lưu: “Đại đội trưởng, cậu nhìn kìa, còn chưa hỏi gì thì Cố Kiến Quốc đã bao che cho họ trước rồi.”
“Chú ba chỉ nói một câu công bằng, động gì tới nhà anh sao?” Cố Minh Đông hờ hững nói: “Ngô Lão Tam, đêm hôm khuya khoắt anh đưa người đến quậy phá, ai không biết còn tưởng anh bụng dạ hẹp hòi, vì vài câu cãi nhau lúc sáng mà ỷ vào mối quan hệ quanh co lòng vòng với Đại đội trưởng để xúi bậy gây chuyện, tạo cuộc mít-tinh cáo buộc giữa các gia đình liệt sĩ.”
“Vớ vẩn!” Ngô Lão Tam tức giận đến nhảy dựng lên.
Khi thấy ngọn lửa này sắp đốt tới mình thì Tất Lão Lưu đành phải ra mặt giải thích: “Tất cả im miệng hết, muốn cãi cũng phải xem thời gian chứ.”
“A Đông, chuyện là như vầy, ruộng dùng để trồng đậu nành trong thôn hôm nay phát hiện bị mất đi một nửa hạt giống đậu nành, chắc chắn là có người lấy trộm vào lúc nửa đêm.”
Trộm hạt giống?
Nhưng bây giờ, bỗng nhiên có người bảo trong thôn có trộm, mà thứ bị lấy trộm còn là hạt đậu nành vừa được mọi người gieo trồng.
Người phát hiện vấn đề là Cố Kiến Quốc, vừa phát hiện là lập tức tìm Tất Lão Lưu thương lượng ngay, nhưng còn chưa kịp nghiên cứu ra lý do thì Ngô Lão Tam đã chạy tới tố giác.
Tất Lão Lưu chắp tay sau lưng, sắc mặt cực kỳ khó coi, bình thường ông ta không có uy nghiêm gì trong thôn cũng thôi đi, nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện này, đây chính là ăn trộm đồ của công, là tội lớn.
Không ai nhìn thấy cũng không sao, nhưng bây giờ vỡ ra, ông ta với tư cách Đại đội trưởng không thể trốn tránh trách nhiệm, đương nhiên phải đứng ra giải quyết.
Tất Lão Lưu liếc nhìn Cố Kiến Quốc: “Kiến Quốc, ông nghĩ chuyện này phải làm sao đây?”
Cố Kiến Quốc mặt mày tối sầm: “Tất nhiên là phải điều tra, ai trộm thì trừng phạt người đó, nên làm sao thì làm vậy.”
Trộm hạt giống để ăn, thôn Đại Hà của họ chưa bao giờ xảy ra chuyện ác ôn này.
Kết quả Ngô Lão Tam lại khăng khăng là Cố Minh Đông lấy trộm, còn nói mình đã nhìn thấy lúc đi tiểu tối qua.
Lúc này thấy Cố Kiến Quốc nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt lạnh như băng, Ngô Lão Tam lập tức nhảy dựng lên và hét: “Đại đội trưởng, chuyện này không thể để nhân viên ghi điểm điều tra được, bọn họ là họ hàng của nhau, ai biết ông ta có bao che tội phạm hay không! Nhất định phải cho mọi người tới làm chứng mới công bằng.”
Tất Lão Lưu suy ngẫm kỹ càng, cũng nói: “Đây cũng có lý.”
Sau khi nói xong lại sợ mình quá cương quyết nên giải thích: “Kiến Quốc, tôi không phải nhằm vào ông, chuyện lớn như vậy, vẫn nên để các xã viên trong thôn cùng nhau làm chứng, ăn trộm đồ của công chính là đục khoét nền tảng của chủ nghĩa xã hội, phải do các xã viên quyết định.”
Cố Kiến Quốc hừ lạnh nói: “Đại đội trưởng nói sao thì làm vậy, tôi tin đôi mắt của mọi người là sáng suốt, chắc chắn sẽ không vu oan người tốt.”
Như thế mới có cuộc ồn ào náo động ở trước cửa nhà Lão Cố.
“Xảy ra chuyện gì?” Em hai Cố nhìn ra ngoài, nền nhà họ Cố cao hơn sân nên có thể nhìn thấy ngoài sân toàn là người.
Cậu nhíu mày mắng: “Anh, em nhìn thấy Ngô Lão Tam, tên kia chắc chắn không có chuyện tốt lành gì.”
Cố Minh Đông suy nghĩ một hồi rồi bảo em tư Cố đưa hai đứa trẻ vào trong nghỉ ngơi để không bị dọa sợ.
Anh đi vào bếp một chuyến rồi mới dẫn các đứa em ra, mở cửa nhìn thấy một đám bà con, còn có cả Cố Kiến Quốc với sắc mặt tối sầm, Tất Lão Lưu với vẻ mặt khó xử cùng Ngô Lão Tam - kẻ bỉ ổi đắc chí.
“Đêm hôm khuya khoắt, anh ở đây hát hò à?”
Ngô Lão Tam nhảy dựng lên mắng: “Mẹ kiếp mày mắng ai đấy, cả nhà bọn mày mới là đám ca kỹ thấp hèn.”
“Mẹ kiếp anh mắng ai thế hả!” Em hai Cố không giữ được bình tĩnh, cầm một cây gậy lên muốn ra tay, dọa đến Ngô Lão Tam phải núp sau lưng Tất Lão Lưu.
Sắc mặt của Cố Minh Đông trở nên lạnh lùng: “Ngô Lão Tam, ăn nói cẩn thận, bài học lúc sáng còn chưa đủ à!”
Cố Kiến Quốc cũng hừ lạnh nói: “Nói gì thì nói, đừng chỉ cha mắng mẹ.”
Ngô Lão Tam vội nhìn sang Tất Lão Lưu: “Đại đội trưởng, cậu nhìn kìa, còn chưa hỏi gì thì Cố Kiến Quốc đã bao che cho họ trước rồi.”
“Chú ba chỉ nói một câu công bằng, động gì tới nhà anh sao?” Cố Minh Đông hờ hững nói: “Ngô Lão Tam, đêm hôm khuya khoắt anh đưa người đến quậy phá, ai không biết còn tưởng anh bụng dạ hẹp hòi, vì vài câu cãi nhau lúc sáng mà ỷ vào mối quan hệ quanh co lòng vòng với Đại đội trưởng để xúi bậy gây chuyện, tạo cuộc mít-tinh cáo buộc giữa các gia đình liệt sĩ.”
“Vớ vẩn!” Ngô Lão Tam tức giận đến nhảy dựng lên.
Khi thấy ngọn lửa này sắp đốt tới mình thì Tất Lão Lưu đành phải ra mặt giải thích: “Tất cả im miệng hết, muốn cãi cũng phải xem thời gian chứ.”
“A Đông, chuyện là như vầy, ruộng dùng để trồng đậu nành trong thôn hôm nay phát hiện bị mất đi một nửa hạt giống đậu nành, chắc chắn là có người lấy trộm vào lúc nửa đêm.”
Trộm hạt giống?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.