Thập Niên 70: Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu
Chương 24: Ai Là Kẻ Trộm 4
Nhân Sinh Nhược Sơ
26/02/2023
Em tư Cố đã nghe thấy động tĩnh, cô bé dắt cặp song sinh đứng trước cửa, cả người run rẩy, có vẻ như muốn dùng sức mình để chặn đường của họ.
Cố Minh Đông theo họ trở về, vươn tay, nhẹ nhàng đẩy ra với dáng vẻ không thể từ chối, dịch em tư Cố sang bên cạnh, an ủi nói: “Tiểu Bắc có phải bị dọa sợ rồi không, đừng lo, cây ngay không sợ chết đứng.”
Em tư Cố suýt khóc, cây ngay không sợ chết đứng, nhưng cái bóng của họ cũng sắp thắt lại rồi, trong nhà có nhiều lương thực không rõ lai lịch như vậy, lần này toi đời chắc.
Nếu sớm biết như vậy thì cô bé đã nấu nhiều hơn vào buổi tối để mọi người còn có thể làm con ma no.
Tất Lão Lưu đi thẳng vào nhà bếp, chỉ thấy bếp trống trơn, rõ ràng nhà họ Cố cũng không có nồi sắt, chỉ có một cái vại sành đặt trên lò đất.
Trong nhà bếp có một cái tủ đã tróc sơn, Tất Lão Lưu nói: “A Đông, mở ra xem nào.”
Em ba Cố chỉ cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, lương thực mà anh cả mang về đang ở trong đó, chính tay cô đã cất vào!
Cái tay cầm gậy gỗ của em hai Cố không ngừng dùng lực, trong lòng giãy dụa, cậu nên xông tới dùng gậy đánh ngất Đại đội trưởng hay là đứng ra gánh tội mới ổn đây.
Cố Minh Đông lại không chút do dự mở tủ ra, mở rộng cửa để họ nhìn.
Chỉ thấy ngoài vài cái bát bể và đũa gãy ra thì không có gì trong cái tủ nát cả.
Nỗi lo lắng của anh em nhà họ Cố lập tức chìm xuống, nhưng một lát sau lại trở nên căng thẳng, lương thực rõ ràng để trong tủ mà sao biến mất rồi?
Tất Lão Lưu gật đầu, nhưng Cố Kiến Quốc lại nhíu mày.
Hai người đã kiểm tra kỹ lưỡng từ trong ra ngoài, nhà họ Cố ngoài một rổ rau dại ra thì không thấy lương thực nào khác.
Trong nhà không có gì bất thường cả, chỉ có phòng của Cố Minh Đông là bừa bộn, anh tự giải thích rằng vợ vừa qua đời, không ai dọn dẹp, vừa hay hôm nay mở rương ra đang thu dọn.
Tất cả các rương đều đang mở, điều này khiến Tất Lão Lưu không cần phải tốn sức mở từng cái ra.
Sau khi xem đến cuối cùng thì Tất Lão Lưu cũng hơi thông cảm cho nhà Lão Cố, đúng là nghèo thật, cả căn nhà chẳng tìm ra được chút lương thực.
Cuối cùng, Tất Lão Lưu đi ra ngoài với sắc mặt tối sầm: “Lão Tam, cháu nửa đêm nhìn lầm người rồi, mau xin lỗi A Đông đi.”
Ngô Lão Tam kinh ngạc kêu lên: “Sao có thể chứ!”
Vừa nãy anh ta rõ ràng nghe thấy Vương Mặt Rỗ lẩm bẩm rằng nhà Lão Cố có phải gặp may tìm được lương thực rồi không, nếu không thì tại sao em hai Cố có thể chạy nhanh như vậy, không giống như chưa ăn no.
Ngoài ruộng đậu nành vừa bị trộm mất giống thóc ra thì nhà họ Cố còn có thể lấy đồ ăn từ đâu chứ?
Tất Lão Lưu thầm trách anh ta không có chừng mực, chỉ vì chút ân oán cá nhân mà đến vu cáo, ông ta nghe xong thì càng tức giận: “Tôi với Kiến Quốc đã quan sát từ trong ra ngoài rồi, không có một hạt đậu nành nào cả.”
Cố Kiến Quốc cũng cao giọng lớn tiếng nói: “Nhà họ Cố không có đậu nành, họ bị oan.”
Các xã viên vây xem lập tức bàn tán xôn xao:
“Tôi biết ngay nhà Lão Cố không thể nào ăn trộm mà.”
“Dù sao cũng là gia đình liệt sĩ, gốc ngay thì cành thẳng.”
“Ngô Lão Tam đúng là thứ không ra gì, chuyện này mà cũng có thể nói bừa sao?”
“Nhưng hạt giống đậu nành thực sự đã ít đi, không phải nhà Lão Cố, vậy thì ai đã trộm mất?”
Giữa âm thanh bàn tán xôn xao của mọi người, sắc mặt của Ngô Lão Tam càng lúc càng khó coi.
Lúc này, Cố Minh Đông đứng trên bậc thang, nhìn anh ta từ trên cao xuống, đáy mắt đầy ác ý.
Ngô Lão Tam thầm nói không hay rồi, quay người định bỏ chạy.
Nhưng lại nghe thấy giọng của Cố Minh Đông từ phía sau vang lên: “Đại đội trưởng, danh tiếng của nhà Lão Cố đã được rửa sạch, nhưng tên trộm vẫn chưa tìm ra và mọi người cũng không thể nào yên giấc được, nhưng tôi có cách có thể lôi kẻ xấu này ra!”
Cố Minh Đông theo họ trở về, vươn tay, nhẹ nhàng đẩy ra với dáng vẻ không thể từ chối, dịch em tư Cố sang bên cạnh, an ủi nói: “Tiểu Bắc có phải bị dọa sợ rồi không, đừng lo, cây ngay không sợ chết đứng.”
Em tư Cố suýt khóc, cây ngay không sợ chết đứng, nhưng cái bóng của họ cũng sắp thắt lại rồi, trong nhà có nhiều lương thực không rõ lai lịch như vậy, lần này toi đời chắc.
Nếu sớm biết như vậy thì cô bé đã nấu nhiều hơn vào buổi tối để mọi người còn có thể làm con ma no.
Tất Lão Lưu đi thẳng vào nhà bếp, chỉ thấy bếp trống trơn, rõ ràng nhà họ Cố cũng không có nồi sắt, chỉ có một cái vại sành đặt trên lò đất.
Trong nhà bếp có một cái tủ đã tróc sơn, Tất Lão Lưu nói: “A Đông, mở ra xem nào.”
Em ba Cố chỉ cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, lương thực mà anh cả mang về đang ở trong đó, chính tay cô đã cất vào!
Cái tay cầm gậy gỗ của em hai Cố không ngừng dùng lực, trong lòng giãy dụa, cậu nên xông tới dùng gậy đánh ngất Đại đội trưởng hay là đứng ra gánh tội mới ổn đây.
Cố Minh Đông lại không chút do dự mở tủ ra, mở rộng cửa để họ nhìn.
Chỉ thấy ngoài vài cái bát bể và đũa gãy ra thì không có gì trong cái tủ nát cả.
Nỗi lo lắng của anh em nhà họ Cố lập tức chìm xuống, nhưng một lát sau lại trở nên căng thẳng, lương thực rõ ràng để trong tủ mà sao biến mất rồi?
Tất Lão Lưu gật đầu, nhưng Cố Kiến Quốc lại nhíu mày.
Hai người đã kiểm tra kỹ lưỡng từ trong ra ngoài, nhà họ Cố ngoài một rổ rau dại ra thì không thấy lương thực nào khác.
Trong nhà không có gì bất thường cả, chỉ có phòng của Cố Minh Đông là bừa bộn, anh tự giải thích rằng vợ vừa qua đời, không ai dọn dẹp, vừa hay hôm nay mở rương ra đang thu dọn.
Tất cả các rương đều đang mở, điều này khiến Tất Lão Lưu không cần phải tốn sức mở từng cái ra.
Sau khi xem đến cuối cùng thì Tất Lão Lưu cũng hơi thông cảm cho nhà Lão Cố, đúng là nghèo thật, cả căn nhà chẳng tìm ra được chút lương thực.
Cuối cùng, Tất Lão Lưu đi ra ngoài với sắc mặt tối sầm: “Lão Tam, cháu nửa đêm nhìn lầm người rồi, mau xin lỗi A Đông đi.”
Ngô Lão Tam kinh ngạc kêu lên: “Sao có thể chứ!”
Vừa nãy anh ta rõ ràng nghe thấy Vương Mặt Rỗ lẩm bẩm rằng nhà Lão Cố có phải gặp may tìm được lương thực rồi không, nếu không thì tại sao em hai Cố có thể chạy nhanh như vậy, không giống như chưa ăn no.
Ngoài ruộng đậu nành vừa bị trộm mất giống thóc ra thì nhà họ Cố còn có thể lấy đồ ăn từ đâu chứ?
Tất Lão Lưu thầm trách anh ta không có chừng mực, chỉ vì chút ân oán cá nhân mà đến vu cáo, ông ta nghe xong thì càng tức giận: “Tôi với Kiến Quốc đã quan sát từ trong ra ngoài rồi, không có một hạt đậu nành nào cả.”
Cố Kiến Quốc cũng cao giọng lớn tiếng nói: “Nhà họ Cố không có đậu nành, họ bị oan.”
Các xã viên vây xem lập tức bàn tán xôn xao:
“Tôi biết ngay nhà Lão Cố không thể nào ăn trộm mà.”
“Dù sao cũng là gia đình liệt sĩ, gốc ngay thì cành thẳng.”
“Ngô Lão Tam đúng là thứ không ra gì, chuyện này mà cũng có thể nói bừa sao?”
“Nhưng hạt giống đậu nành thực sự đã ít đi, không phải nhà Lão Cố, vậy thì ai đã trộm mất?”
Giữa âm thanh bàn tán xôn xao của mọi người, sắc mặt của Ngô Lão Tam càng lúc càng khó coi.
Lúc này, Cố Minh Đông đứng trên bậc thang, nhìn anh ta từ trên cao xuống, đáy mắt đầy ác ý.
Ngô Lão Tam thầm nói không hay rồi, quay người định bỏ chạy.
Nhưng lại nghe thấy giọng của Cố Minh Đông từ phía sau vang lên: “Đại đội trưởng, danh tiếng của nhà Lão Cố đã được rửa sạch, nhưng tên trộm vẫn chưa tìm ra và mọi người cũng không thể nào yên giấc được, nhưng tôi có cách có thể lôi kẻ xấu này ra!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.