Thập Niên 70: Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu
Chương 10: Ăn No 2
Nhân Sinh Nhược Sơ
29/01/2023
Cố Minh Đông cũng thở phào nhẹ nhõm, anh đoán người kia muốn thừa dịp đêm tối mà đi ăn cắp lúa giống, bọn họ một người ăn trộm, một người lén lút buôn bán, nếu bị lôi ra sẽ bị phê đấu.
Anh cũng không dám ở lại lâu, sau khi chắc chắn người kia kia đã chạy xa, xung quanh cũng không có ai khác, Cố Minh Đông nhanh chóng quay trở lại nhà họ Cố.
Cố Minh Đông không làm kinh động đến những người trong nhà, anh ném thẳng đồ vật qua bức tường thấp làm bằng bùn, nhảy lên một cái, xoay người vượt qua tường.
Lúc tiếp đất, Cố Minh Đông loạng choạng một cái, đầu óc rất linh hoạt, nhưng cơ thể thì không phản ứng theo kịp.
May mà anh phản ứng nhanh, đưa tay ra để chống đỡ mới không bị té xuống.
Nhưng chút động tĩnh nhỏ đó vẫn kinh động đến Cố Minh Nam, em hai Cố đang suy nghĩ về những lời anh cả nói trước khi đi, hơn nửa đêm rồi mà cậu vẫn trằn trọc không ngủ được, một phần vì sợ anh cả ngốc của mình bí quá hóa liều, một phần thì lo lắng mình sẽ bị thua.
Lúc này em hai Cố nghe thấy động tĩnh, ngay cả quần áo cũng không mặc, vội vàng mở cửa chạy ra ngoài,
“Anh?”
Nhìn thấy cửa sân đóng chặt, anh cả thì ngồi xổm ở bên tường sân đang vung vẩy cổ tay, em hai Cố trợn to hai mắt.
Cố Minh Đông hoạt động cổ tay một chút, chắc chắn không bị thương, sau đó anh mới nói: "Em tới đúng lúc lắm, dọn đồ vào trước đi."
Em hai Cố lúc này mới nhìn thấy cái túi lớn bên cạnh anh, lập tức trừng mắt: "Anh, anh, anh thật sự lấy được lương thực hả?"
Cố Minh Đông liếc nhìn cậu, nhắc nhở: "Mau lên, đừng để người ta nghe thấy động tĩnh."
Em hai Cố vội vàng ồ lên một tiếng, chạy tới khiêng túi da rắn, cậu vừa đụng tới thì phát hiện có rất nhiều lương thực, cả một túi lớn đầy ắp, mặc kệ bên trong có cái gì thì cũng đủ cho bọn họ ăn trong một thời gian rồi.
Sau khi vào nhà, em hai Cố không nhịn được mở túi ra, nhìn thấy trước mắt đều là gạo, suýt chút nữa cậu đã sợ hãi hét lên.
“Anh, anh lấy ở đâu ra mà được nhiều gạo dữ vậy?” Em hai Cố vặn hỏi.
Nếu lương thực dễ dàng kiếm được như vậy, người trong thôn đã không chết đói rồi, chưa kể là gia đình họ còn không có tiền, không quyền không thế, thậm chí ngay cả thân thích cũng không có một ai có gia cảnh tốt cả.
Huống chi đây là gạo, trong thôn bọn họ nhiều gia đình như vậy, bây giờ trong nhà có gạo chắc chắn không quá năm hộ gia đình, có nhà ai lại không giấu giếm chứ, làm sao có thể cho người khác mượn.
“Nhà chúng ta đã hết tiền từ lâu rồi, hơn nữa bây giờ có tiền cũng chưa chắc mua được, cũng không có phiếu lương thực để mua, rốt cuộc là anh lấy ở đâu ra vậy hả?”
Chẳng lẽ cậu nhìn nhầm rồi, anh cả không phải gan thỏ đế, thật sự đi trộm lương thực rồi sao?
Em hai Cố vừa sốt ruột vừa lo lắng, vặn hỏi Cố Minh Đông, ngay cả lương thực cũng không thèm quan tâm.
Cố Minh Đông có thể đoán được cậu đang nghĩ gì, nhưng anh không giải thích, chỉ nói: "Em thu dọn đồ đạc, anh đi ngủ trước đây."
Anh vừa mệt vừa buồn ngủ, hai con mắt đều muốn híp lại luôn rồi.
“Anh –”
“Muốn nói gì thì đợi anh tỉnh dậy rồi nói.” Cố Minh Đông thực sự rất mệt mỏi, cũng là anh cố ý mặc kệ cậu, muốn mài dũa tính tình như lừa đá này của cậu.
Em hai Cố còn muốn hỏi lại, nhưng thấy anh đã trở về phòng nằm xuống, hoàn toàn không có ý định giải thích chút nào cho cậu biết, trong lòng cậu giống như bị mèo cào vậy, nhưng cậu cũng không dám đi đánh thức anh mình dậy.
Vô hình trung, ở trong lòng cậu, anh cả đã có chút uy tín của đứng đầu gia đình rồi.
Trong đêm tối, em hai Cố thò đầu vào túi da rắn, tham lam hít một hơi hương thơm của lương thực, lại hốt một nắm gạo nhai nhai, xác định tất cả đều không phải do mình nằm mơ.
Em hai Cố nhai xong nắm gạo, cậu nuốt nước miếng, càng cảm thấy đói bụng hơn, cũng càng mặt ủ mày chau.
Cố Minh Đông vừa nằm xuống gối đã chìm ngay vào giấc ngủ, thân thể quá mệt mỏi làm cho anh ngủ rất ngon lành.
Một đêm không mộng mị, khi Cố Minh Đông bị ánh nắng đánh thức, anh vẫn còn có chút thất thần, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm nóc nhà.
“Anh cả, anh dậy chưa ạ?” Bên ngoài truyền đến một giọng nói rụt rè hỏi, là em tư Cố.
“Dậy rồi.”
Ở đây không phải là mạt thế, không có virus, không có zombie, cũng không đấm đá chiến đấu anh chết tôi sống.
Tuy nơi này nghèo nhưng không khí trong lành, thế giới hòa bình, mọi thứ đều vẫn còn tràn đầy hy vọng và sức sống.
Anh cũng không dám ở lại lâu, sau khi chắc chắn người kia kia đã chạy xa, xung quanh cũng không có ai khác, Cố Minh Đông nhanh chóng quay trở lại nhà họ Cố.
Cố Minh Đông không làm kinh động đến những người trong nhà, anh ném thẳng đồ vật qua bức tường thấp làm bằng bùn, nhảy lên một cái, xoay người vượt qua tường.
Lúc tiếp đất, Cố Minh Đông loạng choạng một cái, đầu óc rất linh hoạt, nhưng cơ thể thì không phản ứng theo kịp.
May mà anh phản ứng nhanh, đưa tay ra để chống đỡ mới không bị té xuống.
Nhưng chút động tĩnh nhỏ đó vẫn kinh động đến Cố Minh Nam, em hai Cố đang suy nghĩ về những lời anh cả nói trước khi đi, hơn nửa đêm rồi mà cậu vẫn trằn trọc không ngủ được, một phần vì sợ anh cả ngốc của mình bí quá hóa liều, một phần thì lo lắng mình sẽ bị thua.
Lúc này em hai Cố nghe thấy động tĩnh, ngay cả quần áo cũng không mặc, vội vàng mở cửa chạy ra ngoài,
“Anh?”
Nhìn thấy cửa sân đóng chặt, anh cả thì ngồi xổm ở bên tường sân đang vung vẩy cổ tay, em hai Cố trợn to hai mắt.
Cố Minh Đông hoạt động cổ tay một chút, chắc chắn không bị thương, sau đó anh mới nói: "Em tới đúng lúc lắm, dọn đồ vào trước đi."
Em hai Cố lúc này mới nhìn thấy cái túi lớn bên cạnh anh, lập tức trừng mắt: "Anh, anh, anh thật sự lấy được lương thực hả?"
Cố Minh Đông liếc nhìn cậu, nhắc nhở: "Mau lên, đừng để người ta nghe thấy động tĩnh."
Em hai Cố vội vàng ồ lên một tiếng, chạy tới khiêng túi da rắn, cậu vừa đụng tới thì phát hiện có rất nhiều lương thực, cả một túi lớn đầy ắp, mặc kệ bên trong có cái gì thì cũng đủ cho bọn họ ăn trong một thời gian rồi.
Sau khi vào nhà, em hai Cố không nhịn được mở túi ra, nhìn thấy trước mắt đều là gạo, suýt chút nữa cậu đã sợ hãi hét lên.
“Anh, anh lấy ở đâu ra mà được nhiều gạo dữ vậy?” Em hai Cố vặn hỏi.
Nếu lương thực dễ dàng kiếm được như vậy, người trong thôn đã không chết đói rồi, chưa kể là gia đình họ còn không có tiền, không quyền không thế, thậm chí ngay cả thân thích cũng không có một ai có gia cảnh tốt cả.
Huống chi đây là gạo, trong thôn bọn họ nhiều gia đình như vậy, bây giờ trong nhà có gạo chắc chắn không quá năm hộ gia đình, có nhà ai lại không giấu giếm chứ, làm sao có thể cho người khác mượn.
“Nhà chúng ta đã hết tiền từ lâu rồi, hơn nữa bây giờ có tiền cũng chưa chắc mua được, cũng không có phiếu lương thực để mua, rốt cuộc là anh lấy ở đâu ra vậy hả?”
Chẳng lẽ cậu nhìn nhầm rồi, anh cả không phải gan thỏ đế, thật sự đi trộm lương thực rồi sao?
Em hai Cố vừa sốt ruột vừa lo lắng, vặn hỏi Cố Minh Đông, ngay cả lương thực cũng không thèm quan tâm.
Cố Minh Đông có thể đoán được cậu đang nghĩ gì, nhưng anh không giải thích, chỉ nói: "Em thu dọn đồ đạc, anh đi ngủ trước đây."
Anh vừa mệt vừa buồn ngủ, hai con mắt đều muốn híp lại luôn rồi.
“Anh –”
“Muốn nói gì thì đợi anh tỉnh dậy rồi nói.” Cố Minh Đông thực sự rất mệt mỏi, cũng là anh cố ý mặc kệ cậu, muốn mài dũa tính tình như lừa đá này của cậu.
Em hai Cố còn muốn hỏi lại, nhưng thấy anh đã trở về phòng nằm xuống, hoàn toàn không có ý định giải thích chút nào cho cậu biết, trong lòng cậu giống như bị mèo cào vậy, nhưng cậu cũng không dám đi đánh thức anh mình dậy.
Vô hình trung, ở trong lòng cậu, anh cả đã có chút uy tín của đứng đầu gia đình rồi.
Trong đêm tối, em hai Cố thò đầu vào túi da rắn, tham lam hít một hơi hương thơm của lương thực, lại hốt một nắm gạo nhai nhai, xác định tất cả đều không phải do mình nằm mơ.
Em hai Cố nhai xong nắm gạo, cậu nuốt nước miếng, càng cảm thấy đói bụng hơn, cũng càng mặt ủ mày chau.
Cố Minh Đông vừa nằm xuống gối đã chìm ngay vào giấc ngủ, thân thể quá mệt mỏi làm cho anh ngủ rất ngon lành.
Một đêm không mộng mị, khi Cố Minh Đông bị ánh nắng đánh thức, anh vẫn còn có chút thất thần, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm nóc nhà.
“Anh cả, anh dậy chưa ạ?” Bên ngoài truyền đến một giọng nói rụt rè hỏi, là em tư Cố.
“Dậy rồi.”
Ở đây không phải là mạt thế, không có virus, không có zombie, cũng không đấm đá chiến đấu anh chết tôi sống.
Tuy nơi này nghèo nhưng không khí trong lành, thế giới hòa bình, mọi thứ đều vẫn còn tràn đầy hy vọng và sức sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.