Thập Niên 70: Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu
Chương 2: Ăn Thịt 2
Nhân Sinh Nhược Sơ
14/12/2022
Khi tận thế bùng nổ, anh vẫn đang tuân thủ hệ thống 996[1] của nhân gian, không dễ gì mới thức tỉnh dị năng, nhưng vô bổ, không hề có lực công kích, rốt cuộc không thể sống quá năm thứ ba.
[1]996: Phương pháp làm việc của 996 đề cập đến hệ thống công việc đi làm vào lúc 9:00 sáng, tan làm lúc 9:00 vào buổi tối và làm việc sáu ngày một tuần.
Vốn tưởng rằng đã chết, ai ngờ đến ông trời lại cho anh cơ hội xuyên qua.
Cố Minh Đông theo bản năng ấn trong lòng, ở nơi đó có một dấu ấn đặc biệt, đó là dị năng thuộc về anh.
Cũng là dựa vào dị năng này, anh mới có thể chống đỡ cơ thể gầy yếu bắt thỏ rừng no bụng.
Thịt thỏ trong bụng khiến cả người anh đều cảm thấy ấm áp, thời kỳ thiên tai là cái rắm gì, thế giới không có xác sống không khí đều thơm ngọt.
Gạo cơm, chè trứng gà, mạch nha, canh cá thịt kho tàu, mấy món ngon mà đời này nguyên chủ từng ăn qua xuất hiện trong đầu, khiến Cố Minh Đông không nhịn được nuốt nước miếng.
Đáng tiếc anh đã tới trễ mấy năm, không bắt kịp thời điểm tốt mở nhà ăn chung, nếu không anh cần phải thỏa mãn cái bụng, ra sức ăn không ngừng.
Cố Minh Đông đứng ở đỉnh núi nhìn xuống, hai mắt dài nhỏ sắc bén nhíu lại, vừa nhíu mày thoáng chốc ẩn chứa vài phần hung ý, giống như đang dò xét địa bàn của mình.
Anh không đứng quá lâu, rất nhanh lại chui vào trong rừng.
Một lát sau, Cố Minh Đông quải lấy một cái giỏ trúc xuống núi, vừa vặn đụng phải Tất Lão Lưu dự định đến nhà họ Cố xem thử sau khi tan việc.
"A Đông, cậu ổn rồi?" Tất Lão Lưu kinh ngạc nhìn anh, con mắt vẫn nhìn về phía giỏ trúc sau lưng anh.
Cố Minh Đông nhìn ông ta trán ngắn mặt to, khuôn mặt cháy đen, lập tức nói: "Chú Lưu, cháu ổn rồi, trong nhà cạn lương thực nên chỉ có thể lên núi đào ít rau dại."
Tất Lão Lưu chắp tay sau lưng đi tới: "Nghĩ thông suốt là tốt rồi, người chết không thể sống lại, nhưng cậu vẫn còn em trai em gái với hai đứa con, nếu cậu không vực dậy bảo mấy đứa chúng nó sống như thế nào?"
Nói rồi muốn ló đầu nhìn đồ trong giỏ trúc nhưng lại bị ánh mắt của Cố Minh Đông đóng đinh phải dừng bước.
Tất Lão Lưu sửng sốt một hồi mới tỉnh hồn lại, đáy lòng cảm thấy kỳ lạ, không nhịn được nói thầm sao ánh mắt của thằng nhóc họ Cố như dao găm, trước kia anh cũng như vậy sao?
Cố Minh Đông lại lộ ra nụ cười ngây ngô bảng hiệu, lại là một Cố Minh Đông có hơi ngốc nghếch thêm ngu đần, anh móc ra một bó rau dại, còn dứt khoát kéo giỏ trúc qua để người ta xem: "Chú, nếu không thì chú lấy một ít về ăn thêm đi?"
Tất Lão Lưu vừa nhìn thấy rau xanh mơn mởn, vội vàng khoát tay nói: "Sao chú có thể lấy đồ của cháu, mấy đứa nhỏ nhà cháu đều về rồi, cháu cũng mau trở về đi."
Quả nhiên là ảo giác của ông ta, nếu Cố Minh Đông có khí thế kia cũng không thể để vợ mệt chết.
"Cháu đi đây." Cố Minh Đông cũng không khách sáo, nhét rau dại trở lại, quải giỏ trúc rời đi.
Đáy lòng anh biết Tất Lão Lưu sợ anh lên núi bắt thú rừng lén ăn, thời đại này những thứ trên núi đều là của nhà nước, không bị phát hiện cũng còn đỡ, bị phát hiện rồi đó chính là đào góc tường của chủ nghĩa xã hội.
Đại đội trưởng như Tất Lão Lưu không tính là xấu, nhưng tính cách cố chấp, khó nói chuyện.
Cố Minh Đông có bản lĩnh bắt thỏ rừng, nhưng làm sao ăn một cách an toàn lại là vấn đề, vì thế anh mới ăn ở trên núi rồi mới xuống.
Tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh sẽ đến nhà họ Cố, một căn nhà đất ba gian thấp bé.
Nhà của nhà họ Cố được xây rộng rãi, nhưng vị trí hơi lệch, hơn nữa địa thế thấp, dễ có nước đọng, nền nhà của nhà bọn họ xây lên cao, lấy bảy, tám bậc thang bằng đá mới có thể vào cửa.
Trong thôn đều ghét bỏ khu vực này không tốt, hộ hàng xóm gần nhất cũng phải đi năm mươi mét.
Trước đây nguyên chủ cũng cảm thấy vị trí này không tốt, quá yên tĩnh, dễ gặp trộm.
Bây giờ Cố Minh Đông lại cảm thấy khá tốt, cách xa người khác mới tốt, gây ra động tĩnh gì cũng không dễ bị nghe thấy.
"Anh cả, anh về rồi." Một cô bé đen gầy bước ra khỏi cửa, nhìn mới bảy, tám tuổi, tóc cháy vàng, thấy anh trở về đưa tay muốn nhận lấy giỏ trúc.
[1]996: Phương pháp làm việc của 996 đề cập đến hệ thống công việc đi làm vào lúc 9:00 sáng, tan làm lúc 9:00 vào buổi tối và làm việc sáu ngày một tuần.
Vốn tưởng rằng đã chết, ai ngờ đến ông trời lại cho anh cơ hội xuyên qua.
Cố Minh Đông theo bản năng ấn trong lòng, ở nơi đó có một dấu ấn đặc biệt, đó là dị năng thuộc về anh.
Cũng là dựa vào dị năng này, anh mới có thể chống đỡ cơ thể gầy yếu bắt thỏ rừng no bụng.
Thịt thỏ trong bụng khiến cả người anh đều cảm thấy ấm áp, thời kỳ thiên tai là cái rắm gì, thế giới không có xác sống không khí đều thơm ngọt.
Gạo cơm, chè trứng gà, mạch nha, canh cá thịt kho tàu, mấy món ngon mà đời này nguyên chủ từng ăn qua xuất hiện trong đầu, khiến Cố Minh Đông không nhịn được nuốt nước miếng.
Đáng tiếc anh đã tới trễ mấy năm, không bắt kịp thời điểm tốt mở nhà ăn chung, nếu không anh cần phải thỏa mãn cái bụng, ra sức ăn không ngừng.
Cố Minh Đông đứng ở đỉnh núi nhìn xuống, hai mắt dài nhỏ sắc bén nhíu lại, vừa nhíu mày thoáng chốc ẩn chứa vài phần hung ý, giống như đang dò xét địa bàn của mình.
Anh không đứng quá lâu, rất nhanh lại chui vào trong rừng.
Một lát sau, Cố Minh Đông quải lấy một cái giỏ trúc xuống núi, vừa vặn đụng phải Tất Lão Lưu dự định đến nhà họ Cố xem thử sau khi tan việc.
"A Đông, cậu ổn rồi?" Tất Lão Lưu kinh ngạc nhìn anh, con mắt vẫn nhìn về phía giỏ trúc sau lưng anh.
Cố Minh Đông nhìn ông ta trán ngắn mặt to, khuôn mặt cháy đen, lập tức nói: "Chú Lưu, cháu ổn rồi, trong nhà cạn lương thực nên chỉ có thể lên núi đào ít rau dại."
Tất Lão Lưu chắp tay sau lưng đi tới: "Nghĩ thông suốt là tốt rồi, người chết không thể sống lại, nhưng cậu vẫn còn em trai em gái với hai đứa con, nếu cậu không vực dậy bảo mấy đứa chúng nó sống như thế nào?"
Nói rồi muốn ló đầu nhìn đồ trong giỏ trúc nhưng lại bị ánh mắt của Cố Minh Đông đóng đinh phải dừng bước.
Tất Lão Lưu sửng sốt một hồi mới tỉnh hồn lại, đáy lòng cảm thấy kỳ lạ, không nhịn được nói thầm sao ánh mắt của thằng nhóc họ Cố như dao găm, trước kia anh cũng như vậy sao?
Cố Minh Đông lại lộ ra nụ cười ngây ngô bảng hiệu, lại là một Cố Minh Đông có hơi ngốc nghếch thêm ngu đần, anh móc ra một bó rau dại, còn dứt khoát kéo giỏ trúc qua để người ta xem: "Chú, nếu không thì chú lấy một ít về ăn thêm đi?"
Tất Lão Lưu vừa nhìn thấy rau xanh mơn mởn, vội vàng khoát tay nói: "Sao chú có thể lấy đồ của cháu, mấy đứa nhỏ nhà cháu đều về rồi, cháu cũng mau trở về đi."
Quả nhiên là ảo giác của ông ta, nếu Cố Minh Đông có khí thế kia cũng không thể để vợ mệt chết.
"Cháu đi đây." Cố Minh Đông cũng không khách sáo, nhét rau dại trở lại, quải giỏ trúc rời đi.
Đáy lòng anh biết Tất Lão Lưu sợ anh lên núi bắt thú rừng lén ăn, thời đại này những thứ trên núi đều là của nhà nước, không bị phát hiện cũng còn đỡ, bị phát hiện rồi đó chính là đào góc tường của chủ nghĩa xã hội.
Đại đội trưởng như Tất Lão Lưu không tính là xấu, nhưng tính cách cố chấp, khó nói chuyện.
Cố Minh Đông có bản lĩnh bắt thỏ rừng, nhưng làm sao ăn một cách an toàn lại là vấn đề, vì thế anh mới ăn ở trên núi rồi mới xuống.
Tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh sẽ đến nhà họ Cố, một căn nhà đất ba gian thấp bé.
Nhà của nhà họ Cố được xây rộng rãi, nhưng vị trí hơi lệch, hơn nữa địa thế thấp, dễ có nước đọng, nền nhà của nhà bọn họ xây lên cao, lấy bảy, tám bậc thang bằng đá mới có thể vào cửa.
Trong thôn đều ghét bỏ khu vực này không tốt, hộ hàng xóm gần nhất cũng phải đi năm mươi mét.
Trước đây nguyên chủ cũng cảm thấy vị trí này không tốt, quá yên tĩnh, dễ gặp trộm.
Bây giờ Cố Minh Đông lại cảm thấy khá tốt, cách xa người khác mới tốt, gây ra động tĩnh gì cũng không dễ bị nghe thấy.
"Anh cả, anh về rồi." Một cô bé đen gầy bước ra khỏi cửa, nhìn mới bảy, tám tuổi, tóc cháy vàng, thấy anh trở về đưa tay muốn nhận lấy giỏ trúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.