Thập Niên 70: Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu

Chương 13: Bắt Đầu Làm Việc 1

Nhân Sinh Nhược Sơ

26/02/2023

Nghe những lời “thổi phồng” của Cố Minh Đông, ba anh em nhà họ Cố đều muốn nói lại thôi, tuy rằng anh cả đã mang lương thực về rồi nhưng bọn họ vẫn nơm nớp lo sợ, lại nói, thời đại này có nhà ai có thể thoải mái ăn no bụng đâu?

Có phải anh cả đói tới điên rồi không?

Cố Minh Đông cũng không giải thích thêm, dù sao anh có nói gì những đứa nhỏ này cũng không tin, lâu ngày sẽ thấy rõ lòng người thôi.

Anh phủi phủi mông rồi đứng lên, Cố Minh Đông chào bọn họ rồi đi ra ngoài: “Nghe anh, A Nam và Tiểu Tây cùng anh ra ngoài làm việc, Tiểu Bắc ở lại trong nhà trông đứa nhỏ.”

Từ khi mẹ của đôi song sinh mất đi, trọng trách chăm sóc hai đứa nhỏ rơi xuống trên người Cố Minh Bắc. Em tư Cố tập mãi thành quen, chính mình vẫn còn là con nít đã chăm sóc ổn thỏa đôi song sinh này.

Thời điểm này vẫn dùng hình thức đội sản xuất, cả một thôn cùng nhau làm việc, dựa vào biểu hiện để kiếm điểm công, người lao động khỏe mạnh bình thường có thể được chấm mười điểm, ai làm vô cùng xuất sắc có thể đạt tới mười hai điểm, còn lao động nữ bình thường lại chỉ được chín điểm.

Trước kia Cố Minh Đông cũng là thanh niên trai tráng nhưng lúc làm việc lại không được bao nhiêu, chỉ có thể được chín điểm, thường xuyên bị người ta chê cười.

Em hai Cố tính nửa người lớn, có thể lấy được sáu điểm, em ba Cố là con gái, lại còn là đứa nhỏ vị thành niên, sức lực nhỏ, trong thôn nể tình gia đình là liệt sĩ mới tính cho cô bé năm điểm.

Trước kia em tư Cố cũng sẽ cùng mọi người đi làm việc, nhưng tuổi cô bé còn nhỏ lắm, nhiều nhất cũng chỉ có thể tính ba điểm.

Cố Minh Đông nhẩm tính trong đầu, dựa vào tình hình của nhà họ Cố, còn phải nuôi dưỡng hai đứa nhỏ hoàn toàn không có sức lao động, cho dù vào năm được mùa, vất vả nhọc nhằn thì cũng chỉ vừa đủ ăn, lỡ vào năm thiên tai thì càng không cần nói tới.

Chẳng trách được vợ của nguyên chủ vất vả lâu ngày thành bệnh, cuối cùng bỏ luôn cả mạng.

Xem ra phải ngẫm lại biện pháp, chỉ dựa vào mỗi trồng trọt thì ăn không đủ no.



Ăn no bụng rất quan trọng, nhìn anh em nhà họ Cố mới vừa ăn hai chén cơm xem, tinh thần đều tốt hơn rất nhiều.

Cố Minh Đông dựa vào ký ức của nguyên chủ để đi tới đồng ruộng, lúc đi ngang qua đồng ruộng tối hôm qua, anh cẩn thận liếc mắt nhìn một cái, không phát hiện dấu vết gì.

Em hai Cố và em ba Cố đi theo đằng sau, người đẩy ta lách, hiển nhiên là muốn hỏi nhưng cũng không dám mở miệng.

Đột nhiên Cố Minh Đông dừng bước, hai người đằng sau thiếu chút nữa là đụng phải thì bị anh duỗi tay ra ấn lên cái trán.

“Anh, anh làm gì đấy…” Em hai Cố hậm hực nói.

Cố Minh Đông chỉ vào mảnh ruộng gần đấy, hỏi: “Đó là ruộng gì?”

Vợ của nguyên chủ ngã xuống vào vụ gieo trồng mùa xuân, sau đó thì không còn nữa, khoảng thời gian đó nguyên chủ thương tâm quá độ, cả ngày đều mơ màng hồ đồ chẳng nhớ rõ gì cả.

Ngược lại em hai Cố lại biết: “Đại đội trưởng trồng đậu nành, nói là đậu nành sẽ giúp đồng ruộng màu mỡ hơn.”

Hóa ra là trồng đậu nành, Cố Minh Đông gật đầu rồi tiếp tục đi về phía trước.

Em hai Cố vội vàng đuổi theo: “Anh, có thể nói cho em biết rốt cuộc anh lấy lương thực từ đâu ra không?”

“Không thể.”



“Vì sao chứ?”

“Sợ miệng em rộng.”

“Em cũng sẽ không ra ngoài nói bậy gì đâu, anh, anh nói cho em biết đi, chắc chắn Tiểu Tây cũng muốn biết.”

Em ba Cố vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, anh, nói cho bọn em biết với, bọn em chắc chắn sẽ không nói cho người khác biết.”

Cố Minh Đông lại dừng chân lần nữa, mặt nhìn về đằng trước, vẻ mặt ngày càng hung dữ và lạnh lùng: “Trên thế giới này chỉ có một loại người có thể giữ bí mật, các em có biết là loại người gì không?”

“Người giữ chữ tín?” Hai người thật cẩn thận trả lời lại.

Khóe miệng Cố Minh Đông hơi cong lên, nụ cười nhợt nhạt, giọng đè xuống: “Người chết.”

Hai chữ thật âm u dọa cho hai anh em vô cùng hoảng sợ, thét thành tiếng chói tai, liên tục lùi về sau.

Cố Minh Đông hù dọa em trai em gái xong, tâm tình rất tốt mà nở nụ cười.

Lúc này hai anh em mới nhận ra mình bị chơi khăm, tức giận tới mức dậm chân: “Anh cả!”

“Được rồi, đừng hỏi nữa, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, lúc nên nói cho bọn em biết anh sẽ nói.” Ít nhất thì bây giờ còn chưa phải lúc.

Cho dù là săn thú hay đi chợ đen đều không phải là những chuyện mà nguyên chủ sẽ làm, cần phải âm thầm ngấm ngầm thay đổi cái này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook