Thập Niên 70: Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu
Chương 15: Bắt Đầu Làm Việc 3
Nhân Sinh Nhược Sơ
26/02/2023
Tất Lão Lưu thấy anh thành thật nghe theo thì rất có cảm giác thành tựu, chắp tay sau lưng đi mất.
“Làm việc đi.” Cố Kiến Quốc bỏ lại một câu rồi tiếp tục làm việc.
Cố Kiến Quốc là nhân viên chấm điểm, nhưng Đại đội trưởng và nhân viên chấm điểm đều phải làm việc, chỉ là công việc tương đối nhẹ nhàng hơn bọn họ một chút. Bình thường Cố Kiến Quốc đều chọn việc mệt nhất, nặng nhất để làm, cũng chẳng dở thủ đoạn gian dối gì.
Hôm nay ông ấy lại không đi xa, bận rộn làm việc ở mảnh ruộng cách ba anh em bọn họ không xa.
Tầm mắt Cố Minh Đông dừng lại trên người Cố Kiến Quốc một lúc, chú ý thấy lúc ông ấy đi đường, chân cẳng không được linh hoạt, đó là vết thương mà chiến trường để lại cho ông ấy, cũng là trận chiến tranh kia khiến nhà Cố Minh Đông trở thành gia đình liệt sĩ.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, người lính đã xuất ngũ này là ông chú nghiêm khắc không cùng chi, rất thích giảng giải lý lẽ với anh, rất là không nể tình thân.
Người lúc trước nói anh chỉ có thể lấy chín điểm công chính là Cố Kiến Quốc.
Tuy rằng luận theo thân phận mà nói anh gọi Cố Kiến Quốc một tiếng chú ba, nhưng trong tận đáy lòng nguyên chủ rất sợ ông ấy, người nhà hai bên cũng không thân thiết.
Có điều theo dòng ký ức, Cố Minh Đông lại cảm thấy tuy Cố Kiến Quốc khá nghiêm khắc nhưng coi như vẫn chăm sóc cho cả nhà người cháu này, gánh nặng gia đình nhà ông ấy cũng không nhẹ, nhưng vẫn thường xuyên giúp đỡ mấy anh em trong nhà.
Vừa rồi có vẻ nhưng quát anh thật ra cũng đang giúp anh giải vây.
Em ba Cố nhìn sắc mặt anh cả, nhỏ giọng an ủi: “Anh cả, anh đừng nghe bọn họ nói bậy, bọn họ đang ghen ghét vì anh cưới được chị dâu cả nên mới cố ý nói mấy lời như này khiến anh khó chịu.”
Tới cả mày Cố Minh Đông cũng không động đậy, nói: “Anh không thèm để ý đâu.”
Tuy rằng anh có ký ức của nguyên chủ nhưng việc nhà nông với Cố Minh Đông vẫn là việc mới lạ, tốc độ xem ra còn kém hơn cả em hai Cố.
Anh đứng thẳng lưng, ánh mắt đảo quanh hai bên mảnh ruộng, phát hiện số người tích cực làm việc không nhiều.
Bên cạnh bỗng nhiên truyền tới một giọng nói: “Mới làm được bao lâu đã mệt rồi? Ai không biết còn tưởng rằng đây là cậu chủ nhà nào đấy.”
Cố Minh Đông nhìn anh ta một cái, dáng dấp xiêu vẹo không đứng đắn, tính cả đầu thì phỏng chừng còn chưa được tới một mét năm, vẻ mặt kỳ quái quái gở.
Lúc nãy chính anh ta cũng là người nói chuyện khó nghe nhất, chanh chua đâm chọc vào tâm người khác.
Đây là kẻ độc thân lâu năm trong thôn – Ngô Lão Tam, mặt xấu vóc dáng lùn, trong nhà còn nghèo, bây giờ đã sắp ba mươi rồi vẫn còn chưa cưới được vợ.
Từ sau khi biết Cố Minh Đông nhờ vào vẻ ngoài mà cưới được một người vợ không cần sính lễ, anh ta bắt đầu mặt nặng mày nhẹ với anh, không có việc gì cũng thích nhìn anh chằm chằm rồi soi mói.
Trong tương lai tên già độc thân này sẽ hủy hoại cả đời em ba Cố.
Thấy Cố Minh Đông nhìn mình đăm đăm, Ngô Lão Tam quái gở nói: “Lão Cố, tao nói rồi, thân thể mày yếu thế này rồi còn cưới vợ làm gì? Ngay cả vợ mình cũng nuôi không nổi, sống khác gì đồ bỏ đi, đúng là uổng phí cái gương mặt kia.”
Cố Minh Đông lạnh lùng nói: “Liên quan đếch gì đến anh.”
Ngô Lão Tam không hề nghĩ tới người vẫn luôn yếu đuối như Cố Minh Đông sẽ mắng lại, ông ta cao giọng hơn, nói: “Sao nào, người nhà họ Cố toàn đồ bỏ đi, ngay cả một người vợ cũng không nuôi nổi, đó là sự thật mà, còn không cho tao nói sao?”
Em hai Cố ở bên cạnh nghe thấy cũng vén tay áo lên muốn động thủ, sợ tới mức Ngô Lão Tam hô to: “Nhà họ Cố ra tay đánh người!”
Cố Minh Đông đè cánh tay em trai lại, ánh mắt lạnh như băng, từ trên cao nhìn xuống tên già độc thân, gằn từng chữ một: “Nhà tôi tám đời đều là nông dân nghèo, cha tôi là liệt sĩ, thế mà anh cứ mở miệng là lại gọi tao cậu chủ, anh là đang sỉ nhục người nhà liệt sĩ!”
“Làm việc đi.” Cố Kiến Quốc bỏ lại một câu rồi tiếp tục làm việc.
Cố Kiến Quốc là nhân viên chấm điểm, nhưng Đại đội trưởng và nhân viên chấm điểm đều phải làm việc, chỉ là công việc tương đối nhẹ nhàng hơn bọn họ một chút. Bình thường Cố Kiến Quốc đều chọn việc mệt nhất, nặng nhất để làm, cũng chẳng dở thủ đoạn gian dối gì.
Hôm nay ông ấy lại không đi xa, bận rộn làm việc ở mảnh ruộng cách ba anh em bọn họ không xa.
Tầm mắt Cố Minh Đông dừng lại trên người Cố Kiến Quốc một lúc, chú ý thấy lúc ông ấy đi đường, chân cẳng không được linh hoạt, đó là vết thương mà chiến trường để lại cho ông ấy, cũng là trận chiến tranh kia khiến nhà Cố Minh Đông trở thành gia đình liệt sĩ.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, người lính đã xuất ngũ này là ông chú nghiêm khắc không cùng chi, rất thích giảng giải lý lẽ với anh, rất là không nể tình thân.
Người lúc trước nói anh chỉ có thể lấy chín điểm công chính là Cố Kiến Quốc.
Tuy rằng luận theo thân phận mà nói anh gọi Cố Kiến Quốc một tiếng chú ba, nhưng trong tận đáy lòng nguyên chủ rất sợ ông ấy, người nhà hai bên cũng không thân thiết.
Có điều theo dòng ký ức, Cố Minh Đông lại cảm thấy tuy Cố Kiến Quốc khá nghiêm khắc nhưng coi như vẫn chăm sóc cho cả nhà người cháu này, gánh nặng gia đình nhà ông ấy cũng không nhẹ, nhưng vẫn thường xuyên giúp đỡ mấy anh em trong nhà.
Vừa rồi có vẻ nhưng quát anh thật ra cũng đang giúp anh giải vây.
Em ba Cố nhìn sắc mặt anh cả, nhỏ giọng an ủi: “Anh cả, anh đừng nghe bọn họ nói bậy, bọn họ đang ghen ghét vì anh cưới được chị dâu cả nên mới cố ý nói mấy lời như này khiến anh khó chịu.”
Tới cả mày Cố Minh Đông cũng không động đậy, nói: “Anh không thèm để ý đâu.”
Tuy rằng anh có ký ức của nguyên chủ nhưng việc nhà nông với Cố Minh Đông vẫn là việc mới lạ, tốc độ xem ra còn kém hơn cả em hai Cố.
Anh đứng thẳng lưng, ánh mắt đảo quanh hai bên mảnh ruộng, phát hiện số người tích cực làm việc không nhiều.
Bên cạnh bỗng nhiên truyền tới một giọng nói: “Mới làm được bao lâu đã mệt rồi? Ai không biết còn tưởng rằng đây là cậu chủ nhà nào đấy.”
Cố Minh Đông nhìn anh ta một cái, dáng dấp xiêu vẹo không đứng đắn, tính cả đầu thì phỏng chừng còn chưa được tới một mét năm, vẻ mặt kỳ quái quái gở.
Lúc nãy chính anh ta cũng là người nói chuyện khó nghe nhất, chanh chua đâm chọc vào tâm người khác.
Đây là kẻ độc thân lâu năm trong thôn – Ngô Lão Tam, mặt xấu vóc dáng lùn, trong nhà còn nghèo, bây giờ đã sắp ba mươi rồi vẫn còn chưa cưới được vợ.
Từ sau khi biết Cố Minh Đông nhờ vào vẻ ngoài mà cưới được một người vợ không cần sính lễ, anh ta bắt đầu mặt nặng mày nhẹ với anh, không có việc gì cũng thích nhìn anh chằm chằm rồi soi mói.
Trong tương lai tên già độc thân này sẽ hủy hoại cả đời em ba Cố.
Thấy Cố Minh Đông nhìn mình đăm đăm, Ngô Lão Tam quái gở nói: “Lão Cố, tao nói rồi, thân thể mày yếu thế này rồi còn cưới vợ làm gì? Ngay cả vợ mình cũng nuôi không nổi, sống khác gì đồ bỏ đi, đúng là uổng phí cái gương mặt kia.”
Cố Minh Đông lạnh lùng nói: “Liên quan đếch gì đến anh.”
Ngô Lão Tam không hề nghĩ tới người vẫn luôn yếu đuối như Cố Minh Đông sẽ mắng lại, ông ta cao giọng hơn, nói: “Sao nào, người nhà họ Cố toàn đồ bỏ đi, ngay cả một người vợ cũng không nuôi nổi, đó là sự thật mà, còn không cho tao nói sao?”
Em hai Cố ở bên cạnh nghe thấy cũng vén tay áo lên muốn động thủ, sợ tới mức Ngô Lão Tam hô to: “Nhà họ Cố ra tay đánh người!”
Cố Minh Đông đè cánh tay em trai lại, ánh mắt lạnh như băng, từ trên cao nhìn xuống tên già độc thân, gằn từng chữ một: “Nhà tôi tám đời đều là nông dân nghèo, cha tôi là liệt sĩ, thế mà anh cứ mở miệng là lại gọi tao cậu chủ, anh là đang sỉ nhục người nhà liệt sĩ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.