Thập Niên 70: Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu
Chương 526: Cuốn Sổ 4
Nhân Sinh Nhược Sơ
20/04/2023
Hàng xóm cười hỏi: “Sao nào, ông cảm thấy Đại đội trưởng sẽ không xin được à?”
Tất Lão Lưu phất tay đứng dậy, nói: “Nếu ông ta mà làm được thật, từ nay về sau tôi theo họ ông ta.”
Hàng xóm cười rộ lên: “Đừng nha, nhà họ Cố chẳng thiếu người, ông lớn như thế đòi làm con à.”
Tất Lão Lưu cãi nhau không còn mặt mũi, hùng hổ bước vào nhà.
Vợ ông ta không nhịn được mà nói: “Sao lại cãi nhau với người khác nữa vậy hả? Giờ ông không còn là Đại đội trưởng nữa đâu, đứng có quản linh tinh nữa.
Tất Lão Lưu tức giận mắng: “Tôi không phải là Đại đội trưởng nữa, thế cũng không phải là xã viên à? Đội sản xuất có chuyện tôi không được nói à?”
Vợ ông ta nhíu mày: “Ông lớn giọng như thế làm cái gì, tôi cũng đâu có nói sai.”
“Tiểu Tây chỉ có ý tốt bảo chúng ta đi lấy ít gỗ về, kéo về có khi có thể dùng được, tốt xấu gì chí ít cũng có thể đem thiêu đi được. Con trai cũng đỡ phải lên núi đốn củi, vì cái gì mà ông lại không đồng ý, còn không phải là vì ông thấy mất mặt à.”
Tất Lão Lưu tức giận quát to: “Người ta ban cho chút ân huệ nhỏ nhoi là bà quên hết những chuyện đã qua à? Sao tầm nhìn của bà thiển cận như thế hả?”
“Tôi chẳng quên nhưng là cái loại có đồ miễn phí không lấy mới là con rùa đen rụt cổ.”
“Bà chửi ai là rùa đen rụt cổ hả!”
Tất Lão Lưu không quen với bộ dáng hiện tại của vợ mình, cảm thấy người trong nhà làm ông ta mất mặt: “Mấy cái gậy gỗ nát đấy tính là cái gì. Tôi muốn xem xem nhà họ Cố còn có thể làm được cái gì. Cố Kiến Quốc còn ra vẻ, làm bộ đi xin phân hóa học, chính ông ta lại cứ kéo dài. Tôi thật muốn xem xem bao giờ ông ta mới làm xong.”
Nghĩ rồi Tất Lão Lưu ra ngoài, loan tin Cố Kiến Quốc đi xin phân hóa học khắp nơi, chỉ chờ Cố Kiến Quốc không xin được thì mất mặt không chỗ trốn.
Nhưng trăm triệu lần Tất Lão Lưu cũng chẳng ngờ, Cố Kiến Quốc có thể làm được cái chuyện đi xin phân hóa học này thật.
Tại Đại hội động viên cày bừa vụ xuân, diễn giả đổi từ Tất Lão Lưu thành Cố Kiến Quốc.
Đại đội trưởng đã đổi từ cũ sang mới, đặc biệt hai người họ còn ầm ĩ một hồi. Lúc này Tất Lão Lưu đứng trước đài, sắc mặt đen kịt.
Lúc động viên, Cố Kiến Quốc không nói nhiều như Tất Lão Lưu, ông ấy chỉ nói dăm ba câu dẫn dắt rồi vào thẳng kế hoạch của mình.
Xã viên vừa nghe lập tức nghị luận sôi nổi.
“Cách mạng kỹ thuật trong canh tác kiểu mới này đáng tin cậy đến vậy sao? Cái gì mà trồng gối xen vụ gì đó tôi chưa thử bao giờ cả? Lỡ mà không thành công thì sao?”
Cố Kiến Quốc đã sớm đoán được xã viên sẽ lo lắng, ông ấy cũng làm đủ công khóa, giải thích thẳng vào vấn đề của bọn họ.
Giải thích cặn kẽ một hồi, xã viên đã an tâm hơn chút.
Lý Thiết Ngưu lại nói: “Đại đội trưởng sẽ không làm hại đội sản xuất, ông nói làm thế nào thì cứ làm như thế, tôi nghe theo ông.”
Cố Kiến Quốc thấy mọi người tin mình, lộ vẻ cảm động nhưng ông ấy vẫn nói: “Mọi người cứ suy xét cho thật kỹ. Cho dù là gối vụ, vốn dĩ chúng ta chỉ có lúa nước, một năm chỉ thu hoạch được một lần, thời gian còn lại rất nhiều mà chỉ có thể để không.”
“Nhưng hiện tại chúng ta có lúa mì vụ đông, chờ đến lúc thu hoạch xong là lập tức gieo giống, trước khi cày bừa vụ xuân là có thể thu hoạch được ngay. Tính ra một năm có thể thu hoạch được hai lần, chắc chắn thu hoạch được nhiều hơn một lần, mọi người nghĩ xem có đúng hay không?”
Nhóm xã viên nghe xong cũng sôi nổi gật đầu: “Đại đội trưởng nói không sai, nghe qua thì sản lượng chắc chắn sẽ được đề cao.”
Đúng lúc này, Tất Lão Lưu hừ lạnh, cao giọng nói: “Kiến Quốc, cách của ông nghe nói thì hay đấy nhưng độ phì nhiêu của đất có thể chịu được không?”
“Cứ làm theo như ông nói thì chẳng mấy chốc mà đất nhà tôi bị giày xéo chẳng còn sống được, thu không đủ chi, kệ sau này sống chết thế nào đúng không.”
Ông ta vừa thốt ra lời này, nhóm xã viên xôn xao bàn luận.
“Đúng thật, nãy tôi cứ thấy ngờ ngợ có chỗ nào đó sai sai, hóa ra là chỗ này.”
“Một năm một loại phân bón còn không đủ dùng, thổ địa cũng không dùng như thế được đâu.”
“Kiến Quốc vẫn còn trẻ, chưa suy nghĩ được chu toàn.”
Cố Kiến Quốc nhìn về phía Đại đội trưởng cũ, đè tay xuống ý bảo nhóm xã viên yên tĩnh lại: “Về vấn đề này, tôi đã nghĩ ra cách giải quyết rồi.”
Tất Lão Lưu là người đầu tiên cười khinh: “Ông đừng nói tới chuyện đi xin phân hóa học kia nhé?”
“Ai ai cũng biết đội sản xuất nhà mình có vị trí không tốt, không được trấn trên coi trọng, năm nào xin năm đó rớt. i chả biết phân hóa học rất tốt, đáng tiếc là không có được.”
Tất Lão Lưu phất tay đứng dậy, nói: “Nếu ông ta mà làm được thật, từ nay về sau tôi theo họ ông ta.”
Hàng xóm cười rộ lên: “Đừng nha, nhà họ Cố chẳng thiếu người, ông lớn như thế đòi làm con à.”
Tất Lão Lưu cãi nhau không còn mặt mũi, hùng hổ bước vào nhà.
Vợ ông ta không nhịn được mà nói: “Sao lại cãi nhau với người khác nữa vậy hả? Giờ ông không còn là Đại đội trưởng nữa đâu, đứng có quản linh tinh nữa.
Tất Lão Lưu tức giận mắng: “Tôi không phải là Đại đội trưởng nữa, thế cũng không phải là xã viên à? Đội sản xuất có chuyện tôi không được nói à?”
Vợ ông ta nhíu mày: “Ông lớn giọng như thế làm cái gì, tôi cũng đâu có nói sai.”
“Tiểu Tây chỉ có ý tốt bảo chúng ta đi lấy ít gỗ về, kéo về có khi có thể dùng được, tốt xấu gì chí ít cũng có thể đem thiêu đi được. Con trai cũng đỡ phải lên núi đốn củi, vì cái gì mà ông lại không đồng ý, còn không phải là vì ông thấy mất mặt à.”
Tất Lão Lưu tức giận quát to: “Người ta ban cho chút ân huệ nhỏ nhoi là bà quên hết những chuyện đã qua à? Sao tầm nhìn của bà thiển cận như thế hả?”
“Tôi chẳng quên nhưng là cái loại có đồ miễn phí không lấy mới là con rùa đen rụt cổ.”
“Bà chửi ai là rùa đen rụt cổ hả!”
Tất Lão Lưu không quen với bộ dáng hiện tại của vợ mình, cảm thấy người trong nhà làm ông ta mất mặt: “Mấy cái gậy gỗ nát đấy tính là cái gì. Tôi muốn xem xem nhà họ Cố còn có thể làm được cái gì. Cố Kiến Quốc còn ra vẻ, làm bộ đi xin phân hóa học, chính ông ta lại cứ kéo dài. Tôi thật muốn xem xem bao giờ ông ta mới làm xong.”
Nghĩ rồi Tất Lão Lưu ra ngoài, loan tin Cố Kiến Quốc đi xin phân hóa học khắp nơi, chỉ chờ Cố Kiến Quốc không xin được thì mất mặt không chỗ trốn.
Nhưng trăm triệu lần Tất Lão Lưu cũng chẳng ngờ, Cố Kiến Quốc có thể làm được cái chuyện đi xin phân hóa học này thật.
Tại Đại hội động viên cày bừa vụ xuân, diễn giả đổi từ Tất Lão Lưu thành Cố Kiến Quốc.
Đại đội trưởng đã đổi từ cũ sang mới, đặc biệt hai người họ còn ầm ĩ một hồi. Lúc này Tất Lão Lưu đứng trước đài, sắc mặt đen kịt.
Lúc động viên, Cố Kiến Quốc không nói nhiều như Tất Lão Lưu, ông ấy chỉ nói dăm ba câu dẫn dắt rồi vào thẳng kế hoạch của mình.
Xã viên vừa nghe lập tức nghị luận sôi nổi.
“Cách mạng kỹ thuật trong canh tác kiểu mới này đáng tin cậy đến vậy sao? Cái gì mà trồng gối xen vụ gì đó tôi chưa thử bao giờ cả? Lỡ mà không thành công thì sao?”
Cố Kiến Quốc đã sớm đoán được xã viên sẽ lo lắng, ông ấy cũng làm đủ công khóa, giải thích thẳng vào vấn đề của bọn họ.
Giải thích cặn kẽ một hồi, xã viên đã an tâm hơn chút.
Lý Thiết Ngưu lại nói: “Đại đội trưởng sẽ không làm hại đội sản xuất, ông nói làm thế nào thì cứ làm như thế, tôi nghe theo ông.”
Cố Kiến Quốc thấy mọi người tin mình, lộ vẻ cảm động nhưng ông ấy vẫn nói: “Mọi người cứ suy xét cho thật kỹ. Cho dù là gối vụ, vốn dĩ chúng ta chỉ có lúa nước, một năm chỉ thu hoạch được một lần, thời gian còn lại rất nhiều mà chỉ có thể để không.”
“Nhưng hiện tại chúng ta có lúa mì vụ đông, chờ đến lúc thu hoạch xong là lập tức gieo giống, trước khi cày bừa vụ xuân là có thể thu hoạch được ngay. Tính ra một năm có thể thu hoạch được hai lần, chắc chắn thu hoạch được nhiều hơn một lần, mọi người nghĩ xem có đúng hay không?”
Nhóm xã viên nghe xong cũng sôi nổi gật đầu: “Đại đội trưởng nói không sai, nghe qua thì sản lượng chắc chắn sẽ được đề cao.”
Đúng lúc này, Tất Lão Lưu hừ lạnh, cao giọng nói: “Kiến Quốc, cách của ông nghe nói thì hay đấy nhưng độ phì nhiêu của đất có thể chịu được không?”
“Cứ làm theo như ông nói thì chẳng mấy chốc mà đất nhà tôi bị giày xéo chẳng còn sống được, thu không đủ chi, kệ sau này sống chết thế nào đúng không.”
Ông ta vừa thốt ra lời này, nhóm xã viên xôn xao bàn luận.
“Đúng thật, nãy tôi cứ thấy ngờ ngợ có chỗ nào đó sai sai, hóa ra là chỗ này.”
“Một năm một loại phân bón còn không đủ dùng, thổ địa cũng không dùng như thế được đâu.”
“Kiến Quốc vẫn còn trẻ, chưa suy nghĩ được chu toàn.”
Cố Kiến Quốc nhìn về phía Đại đội trưởng cũ, đè tay xuống ý bảo nhóm xã viên yên tĩnh lại: “Về vấn đề này, tôi đã nghĩ ra cách giải quyết rồi.”
Tất Lão Lưu là người đầu tiên cười khinh: “Ông đừng nói tới chuyện đi xin phân hóa học kia nhé?”
“Ai ai cũng biết đội sản xuất nhà mình có vị trí không tốt, không được trấn trên coi trọng, năm nào xin năm đó rớt. i chả biết phân hóa học rất tốt, đáng tiếc là không có được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.