Thập Niên 70: Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu
Chương 518: Niềm Vui Ngoài Ý Muốn 1
Nhân Sinh Nhược Sơ
19/04/2023
Các xã viên trong thôn Thượng Hà luôn cho rằng nơi em ba Cố làm việc là trạm thu gom rác, trên thực tế nó có tên tuổi đàng hoàng, gọi là trạm thu gom phế liệu của trấn Khê Nguyên, là doanh nghiệp của nhà nước hẳn hoi, mà cũng phải thôi, thời buổi này làm gì có xí nghiệp tư nhân chứ, mọi thứ đều thuộc về quốc gia cả.
Đương nhiên, trạm thu gom phế liệu không cần quá nhiều công nhân, từ trong ra ngoài chỉ có một mình Cố Minh Tây lo liệu hết.
Nơi này có tổng cộng ba gian nhà trệt, còn có một cái sân lớn được rào lên, hiện tại cả trong lẫn ngoài đều chất đầy đồ vật.
Ngày thường khi em ba Cố đi làm sẽ treo một tấm biển ở ngoài cửa, sau đó đặt một cái bàn cân ra rồi phân loại và sắp xếp lại mớ phế liệu thu được, sau đó cứ mỗi tháng một lần sẽ có người ở phía trên xuống đây thu gom hết chúng nó đi.
Đương nhiên, những loại phế liệu có thể đổi thành tiền rất ít.
Trước đây Cố Minh Đông có tới giúp cô nên biết, trạm thu gom phế liệu không phải cái gì cũng thu, chỉ có mấy loại kim loại có thể tái sử dụng như đồng, nhôm, thiết hoặc giấy cũ mới có thể đổi tiền mà thôi.
Người bình thường nếu có báo cũ, quần áo cũ hoặc bóng đèn tròn hay bóng đèn tuýp mà bị hỏng thì đều có thể mang đến đây đổi thành một ít tiền.
Giá của sắt vụn đồng nát và giấy cũ đều rất rẻ, dân cư trong trấn Khê Nguyên cũng không nhiều, bởi vậy bình thường em ba Cố khá nhàn.
Nghe nói nếu là ở thành phố lớn, nhân viên của trạm thu gom phế liệu có thể vớt được không ít chỗ tốt, dù sao có quá nhiều đồ vật phải qua tay của họ mà, chỉ tiếc trấn Khê Nguyên thật sự là quá nhỏ, cho nên công việc này cho chó chắc nó còn chê.
Ngày thường em ba Cố vừa trông trạm vừa đọc sách giết thời gian, đôi khi lục lọi trong đống phế liệu mà có thứ gì cô thích nhưng bên trên lại không cần thì em ba Cố còn có thể lén mang về nhà.
Em ba Cố làm ở chỗ này nửa năm, Cố Minh Đông đã giúp cô giấu đi không ít "hàng quý."
Nhưng lúc này, nhìn cửa trạm thu gom phế liệu đã bị lấp kín, em ba Cố tức giận đến mức dậm chân bình bịch: "Quá đáng thiệt chứ, quá đáng hết sức à, nơi này là trạm thu gom phế liệu chứ có phải là trạm thu gom rác đâu, rốt cuộc là ai vứt đống rác rưởi này đến đây vậy không biết."
Chỉ thấy trước cửa trạm thu gom phế liệu đã chất đống không ít đồ vật, đa phần đều là mấy khúc gỗ bị cắt xén nham nhở, thậm chí bên trong còn có một chiếc giường gỗ điêu khắc to tướng đã bị đốt trọi hơn phân nửa, còn lại đều đã bị đập ra lụn vụn.
Hiển nhiên là người ở trấn trên người thừa dịp trạm thu gom phế liệu chưa mở cửa nên mang “phế liệu” đến vứt ở cửa.
Cố Minh Đông nhìn lướt qua: "Hẳn là bọn họ mang đồ cũ trong đợt tổng vệ sinh cuối năm ngoái vứt ra đây."
Rác sinh hoạt bình thường thì còn dễ xử lý, nhưng rác to thì lại không có nơi chứa, đặc biệt là khi trong số đó còn có một chiếc giường, thể tích to chiếm chỗ không nói, muốn vác ra đến vùng dã ngoại hoang vu cũng tốn không biết bao nhiêu là sức lực, bởi vậy có một số kẻ muốn bớt việc cho nên cứ mang ném tới trạm thu gom phế liệu, đại khái là cảm thấy xử lý phế liệu và xử lý rác không khác gì nhau.
Em ba Cố thiếu điều tức đến bật khóc: "Em đã nói với họ bao nhiêu lần rồi, ở đây không thu những thứ này, thế mà bọn họ cứ vứt sang đây."
Cô càng nghĩ càng giận, trước đây cũng đã từng xảy ra chuyện giống như vậy rồi, có người kéo theo một xe gỗ mục tới nói muốn bán, thấy cô bảo không mua thì tỉnh bơ vứt nó ngay trước cửa.
Em ba Cố lại không làm gì được bọn họ, chỉ có thể è cổ ra mà dọn dẹp sạch sẽ, quả thật là minh chứng sống cho câu ‘tốn công vô ích’.
"Em có nói với bên trên rồi, nhưng họ cũng nói không có cách nào, bảo em tự coi rồi đưa ra phương án giải quyết đi, em mà có phương án giải quyết thì chúng nó đã không cần phải chất đống trong sân như thế này."
Hiển nhiên đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Bên trên cũng đã tỏ rõ là mình không muốn xử lý, bắt người của trạm thu gom phế liệu phải tự nghĩ cách giải quyết, em ba Cố không có cách nào, thế là đồ vật dồn ứ trong đó càng ngày càng nhiều.
"Hiện giờ trong sân sắp kín chỗ luôn rồi, người đến kéo đồ đi lần trước còn nhắc nhở em nữa đó."
Cố Minh Đông vỗ bả vai của em gái: "Thôi được rồi, em đừng nóng giận nữa, vừa hay hôm nay đông người, để bọn anh giúp em dọn dẹp xong lại về, để ngày mai em đỡ phải làm không xuể vì quá nhiều việc."
Đương nhiên, trạm thu gom phế liệu không cần quá nhiều công nhân, từ trong ra ngoài chỉ có một mình Cố Minh Tây lo liệu hết.
Nơi này có tổng cộng ba gian nhà trệt, còn có một cái sân lớn được rào lên, hiện tại cả trong lẫn ngoài đều chất đầy đồ vật.
Ngày thường khi em ba Cố đi làm sẽ treo một tấm biển ở ngoài cửa, sau đó đặt một cái bàn cân ra rồi phân loại và sắp xếp lại mớ phế liệu thu được, sau đó cứ mỗi tháng một lần sẽ có người ở phía trên xuống đây thu gom hết chúng nó đi.
Đương nhiên, những loại phế liệu có thể đổi thành tiền rất ít.
Trước đây Cố Minh Đông có tới giúp cô nên biết, trạm thu gom phế liệu không phải cái gì cũng thu, chỉ có mấy loại kim loại có thể tái sử dụng như đồng, nhôm, thiết hoặc giấy cũ mới có thể đổi tiền mà thôi.
Người bình thường nếu có báo cũ, quần áo cũ hoặc bóng đèn tròn hay bóng đèn tuýp mà bị hỏng thì đều có thể mang đến đây đổi thành một ít tiền.
Giá của sắt vụn đồng nát và giấy cũ đều rất rẻ, dân cư trong trấn Khê Nguyên cũng không nhiều, bởi vậy bình thường em ba Cố khá nhàn.
Nghe nói nếu là ở thành phố lớn, nhân viên của trạm thu gom phế liệu có thể vớt được không ít chỗ tốt, dù sao có quá nhiều đồ vật phải qua tay của họ mà, chỉ tiếc trấn Khê Nguyên thật sự là quá nhỏ, cho nên công việc này cho chó chắc nó còn chê.
Ngày thường em ba Cố vừa trông trạm vừa đọc sách giết thời gian, đôi khi lục lọi trong đống phế liệu mà có thứ gì cô thích nhưng bên trên lại không cần thì em ba Cố còn có thể lén mang về nhà.
Em ba Cố làm ở chỗ này nửa năm, Cố Minh Đông đã giúp cô giấu đi không ít "hàng quý."
Nhưng lúc này, nhìn cửa trạm thu gom phế liệu đã bị lấp kín, em ba Cố tức giận đến mức dậm chân bình bịch: "Quá đáng thiệt chứ, quá đáng hết sức à, nơi này là trạm thu gom phế liệu chứ có phải là trạm thu gom rác đâu, rốt cuộc là ai vứt đống rác rưởi này đến đây vậy không biết."
Chỉ thấy trước cửa trạm thu gom phế liệu đã chất đống không ít đồ vật, đa phần đều là mấy khúc gỗ bị cắt xén nham nhở, thậm chí bên trong còn có một chiếc giường gỗ điêu khắc to tướng đã bị đốt trọi hơn phân nửa, còn lại đều đã bị đập ra lụn vụn.
Hiển nhiên là người ở trấn trên người thừa dịp trạm thu gom phế liệu chưa mở cửa nên mang “phế liệu” đến vứt ở cửa.
Cố Minh Đông nhìn lướt qua: "Hẳn là bọn họ mang đồ cũ trong đợt tổng vệ sinh cuối năm ngoái vứt ra đây."
Rác sinh hoạt bình thường thì còn dễ xử lý, nhưng rác to thì lại không có nơi chứa, đặc biệt là khi trong số đó còn có một chiếc giường, thể tích to chiếm chỗ không nói, muốn vác ra đến vùng dã ngoại hoang vu cũng tốn không biết bao nhiêu là sức lực, bởi vậy có một số kẻ muốn bớt việc cho nên cứ mang ném tới trạm thu gom phế liệu, đại khái là cảm thấy xử lý phế liệu và xử lý rác không khác gì nhau.
Em ba Cố thiếu điều tức đến bật khóc: "Em đã nói với họ bao nhiêu lần rồi, ở đây không thu những thứ này, thế mà bọn họ cứ vứt sang đây."
Cô càng nghĩ càng giận, trước đây cũng đã từng xảy ra chuyện giống như vậy rồi, có người kéo theo một xe gỗ mục tới nói muốn bán, thấy cô bảo không mua thì tỉnh bơ vứt nó ngay trước cửa.
Em ba Cố lại không làm gì được bọn họ, chỉ có thể è cổ ra mà dọn dẹp sạch sẽ, quả thật là minh chứng sống cho câu ‘tốn công vô ích’.
"Em có nói với bên trên rồi, nhưng họ cũng nói không có cách nào, bảo em tự coi rồi đưa ra phương án giải quyết đi, em mà có phương án giải quyết thì chúng nó đã không cần phải chất đống trong sân như thế này."
Hiển nhiên đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Bên trên cũng đã tỏ rõ là mình không muốn xử lý, bắt người của trạm thu gom phế liệu phải tự nghĩ cách giải quyết, em ba Cố không có cách nào, thế là đồ vật dồn ứ trong đó càng ngày càng nhiều.
"Hiện giờ trong sân sắp kín chỗ luôn rồi, người đến kéo đồ đi lần trước còn nhắc nhở em nữa đó."
Cố Minh Đông vỗ bả vai của em gái: "Thôi được rồi, em đừng nóng giận nữa, vừa hay hôm nay đông người, để bọn anh giúp em dọn dẹp xong lại về, để ngày mai em đỡ phải làm không xuể vì quá nhiều việc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.