Thập Niên 70: Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu
Chương 17: Phạt Ít Răn Đe Nhiều 1
Nhân Sinh Nhược Sơ
26/02/2023
Cả ngày nay, Ngô Lão Tam chỉ cảm thấy lưng như kim chích, tốc độ làm việc càng lúc càng chậm.
Cố Kiến Quốc nhíu mày, chỉ chịu ghi năm điểm cho anh ta nhưng vẫn không bằng Cố Minh Nam - người lấy được sáu điểm.
Em hai Cố lớn tiếng cười nhạo: “Nhìn xem ai mới là đồ vô dụng, anh mới là đồ bỏ đi không cưới được vợ!”
“Mày!” Cưới không được vợ là nỗi đau của Ngô Lão Tam, anh ta tức giận đến cả mặt méo mó.
“Tôi cái gì?” Em hai Cố vung cây cuốc, hung hăng nhìn anh ta.
Cố Minh Đông không lên tiếng, bước ra đứng sau lưng em hai Cố, trông càng hung dữ hơn với vẻ mặt nghiêm nghị.
Tuy anh em nhà họ Cố cũng gầy gò, nhưng vóc người cao lớn, so với Ngô Lão Tam ngày càng khó coi thì trông hoàn toàn bị áp đảo về mặt thị giác.
Ngô Lão Tam đang định phun lời chửi thề, nhưng khi nhìn thấy tình hình này thì lập tức không dám chống lại họ, chỉ nói bóng gió rằng: “Đúng là người nhà họ Cố, người trong nhà giúp người trong nhà mà.”
Thím ba Lưu cười nhạo nói: “Ngô Lão Tam, đến chút công việc này mà cậu cũng không bằng con gái lớn nhà tôi, Kiến Quốc chịu cho cậu sáu điểm cũng là hay rồi.”
“Đúng vậy, ai cũng biết Kiến Quốc ghi điểm là công bằng nhất.”
“Việc của mình làm không xong mà chỉ biết trách người khác, thảo nào cậu không cưới được vợ…”
Ngô Lão Tam thẹn quá hóa giận, đẩy người đi ra ngoài: “Tránh ra, tránh ra, tránh ra, một đám nhiều chuyện…”
Nào ngờ đi chưa được vài bước thì anh ta chỉ cảm thấy chân đau nhức, cả người bổ nhào về phía trước và đập mạnh xuống đất.
Một tiếng kêu vang như heo bị giết vang lên, Ngô Lão Tam đưa tay lên sờ, tay dính đầy máu, phụt một ngụm, phun ra nửa cái răng cửa.
“Chao ôi, việc làm không xong mà đến đi đứng cũng có thể ngã được, Ngô Lão Tam ơi, cậu có ổn không vậy!” Thím ba Lưu bật cười ha hả.
Chỉ có Cố Kiến Quốc không chịu nổi, đưa tay kéo anh ta đứng dậy: “Không sao chứ?”
Mũi miệng của Ngô Lão Tam bê bết máu, anh ta càng thêm xấu hổ và giận dữ khi nghe tiếng cười nhạo xung quanh, đột nhiên chỉ vào anh em nhà họ Cố rồi mắng chửi: “Là bọn họ cố tình ngáng chân tôi!”
Cố Minh Đông phì cười một tiếng: “Ngã một cái thôi mà não chấn động, cả người ngu đi luôn rồi hả.”
Thím ba Lưu thậm chí còn vỗ đùi cười lớn: “Bản thân đi đứng bất cẩn mà còn muốn lừa gạt người khác, A Đông và A Nam cách cậu xa như vậy, chẳng lẽ họ biết ảo thuật à.”
Cố Kiến Quốc trong lòng chán ghét, hất cổ áo của anh ta ra: “Được rồi, không có gì thì tự về tắm rửa đi, đừng làm mất mặt.”
Ngô Lão Tam hàm hồ hét lên: “Chính là nó, vừa nãy nó đánh vào chân tôi!”
Vừa nói vừa kéo ống quần lên, kết quả không có vết tích gì cả, lại khiến đám người xem náo nhiệt cười vang.
“Chú ơi, cháu thấy anh ta không chỉ khờ mà còn điên nữa, nằm mơ giữa ban ngày nghĩ ai cũng muốn hại anh ta.” Cố Minh Đông thờ ơ nói, thế mà người trong thôn ai cũng cảm thấy lời này có lý.
Ngô Lão Tam bịt mũi và trừng mắt lườm anh em nhà họ Cố, vừa nãy khi ngã xuống, anh ta cảm thấy chỗ đầu gối đau nhức nên chắc chắn là có người đánh lén mình.
Tất Lão Lưu cũng đi tới, Ngô Lão Tam chính là cháu họ của ông ta, trong lòng hận sắt không thành thép, hô lên: “Tất cả giải tán đi, làm việc cả ngày không mệt sao, mọi người về nhà ăn cơm đi.”
“Mày cũng mau về đi, không ngày nào làm ăn đàng hoàng được, đáng đời mày không cưới được vợ.”
Ngô Lão Tam - người bị tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần, hiện trong lòng tràn đầy oán giận, trong lòng thậm chí còn ghét cay ghét đắng Cố Minh Đông.
Đám đông đã giải tán, Ngô Lão Tam không cam tâm, lập tức túm lấy Vương Mặt Rỗ đi ngang qua, hỏi: “Vừa nãy anh đứng gần, anh có nhìn thấy bọn họ đánh vào chân tôi không?”
Ngô Lão Tam và Vương Mặt Rỗ, một tên côn đồ, một tên đểu giả, nhưng cả hai lại không ưa nhau.
Vương Mặt Rỗ có chuyện trong lòng, căn bản không có tâm trạng đối phó với anh ta, bèn hất tay ra: “Liên quan gì tới tôi, đầu óc có vấn đề à.”
Dứt lời rồi đi theo anh em nhà họ Cố.
Lúc này em hai Cố đang vô cùng vui vẻ, mặt mày hớn hở, khoa tay múa chân nói: “Tiểu Tây, vừa nãy em có thấy không, Ngô Lão Tam chụp ếch và gãy mất nửa cái răng cửa, anh ta vốn đã trông khó coi rồi, mà bây giờ càng xấu hơn.”
Em ba Cố cũng cười: “Hừ, đáng đời, ai bảo anh ta khua môi múa mép với nhà chúng ta, rước nghiệp đấy.”
Trong đáy mắt của Cố Minh Đông cũng hiện lên ý cười, phạt ít mà răn đe nhiều là đây chứ đâu.
Cố Kiến Quốc nhíu mày, chỉ chịu ghi năm điểm cho anh ta nhưng vẫn không bằng Cố Minh Nam - người lấy được sáu điểm.
Em hai Cố lớn tiếng cười nhạo: “Nhìn xem ai mới là đồ vô dụng, anh mới là đồ bỏ đi không cưới được vợ!”
“Mày!” Cưới không được vợ là nỗi đau của Ngô Lão Tam, anh ta tức giận đến cả mặt méo mó.
“Tôi cái gì?” Em hai Cố vung cây cuốc, hung hăng nhìn anh ta.
Cố Minh Đông không lên tiếng, bước ra đứng sau lưng em hai Cố, trông càng hung dữ hơn với vẻ mặt nghiêm nghị.
Tuy anh em nhà họ Cố cũng gầy gò, nhưng vóc người cao lớn, so với Ngô Lão Tam ngày càng khó coi thì trông hoàn toàn bị áp đảo về mặt thị giác.
Ngô Lão Tam đang định phun lời chửi thề, nhưng khi nhìn thấy tình hình này thì lập tức không dám chống lại họ, chỉ nói bóng gió rằng: “Đúng là người nhà họ Cố, người trong nhà giúp người trong nhà mà.”
Thím ba Lưu cười nhạo nói: “Ngô Lão Tam, đến chút công việc này mà cậu cũng không bằng con gái lớn nhà tôi, Kiến Quốc chịu cho cậu sáu điểm cũng là hay rồi.”
“Đúng vậy, ai cũng biết Kiến Quốc ghi điểm là công bằng nhất.”
“Việc của mình làm không xong mà chỉ biết trách người khác, thảo nào cậu không cưới được vợ…”
Ngô Lão Tam thẹn quá hóa giận, đẩy người đi ra ngoài: “Tránh ra, tránh ra, tránh ra, một đám nhiều chuyện…”
Nào ngờ đi chưa được vài bước thì anh ta chỉ cảm thấy chân đau nhức, cả người bổ nhào về phía trước và đập mạnh xuống đất.
Một tiếng kêu vang như heo bị giết vang lên, Ngô Lão Tam đưa tay lên sờ, tay dính đầy máu, phụt một ngụm, phun ra nửa cái răng cửa.
“Chao ôi, việc làm không xong mà đến đi đứng cũng có thể ngã được, Ngô Lão Tam ơi, cậu có ổn không vậy!” Thím ba Lưu bật cười ha hả.
Chỉ có Cố Kiến Quốc không chịu nổi, đưa tay kéo anh ta đứng dậy: “Không sao chứ?”
Mũi miệng của Ngô Lão Tam bê bết máu, anh ta càng thêm xấu hổ và giận dữ khi nghe tiếng cười nhạo xung quanh, đột nhiên chỉ vào anh em nhà họ Cố rồi mắng chửi: “Là bọn họ cố tình ngáng chân tôi!”
Cố Minh Đông phì cười một tiếng: “Ngã một cái thôi mà não chấn động, cả người ngu đi luôn rồi hả.”
Thím ba Lưu thậm chí còn vỗ đùi cười lớn: “Bản thân đi đứng bất cẩn mà còn muốn lừa gạt người khác, A Đông và A Nam cách cậu xa như vậy, chẳng lẽ họ biết ảo thuật à.”
Cố Kiến Quốc trong lòng chán ghét, hất cổ áo của anh ta ra: “Được rồi, không có gì thì tự về tắm rửa đi, đừng làm mất mặt.”
Ngô Lão Tam hàm hồ hét lên: “Chính là nó, vừa nãy nó đánh vào chân tôi!”
Vừa nói vừa kéo ống quần lên, kết quả không có vết tích gì cả, lại khiến đám người xem náo nhiệt cười vang.
“Chú ơi, cháu thấy anh ta không chỉ khờ mà còn điên nữa, nằm mơ giữa ban ngày nghĩ ai cũng muốn hại anh ta.” Cố Minh Đông thờ ơ nói, thế mà người trong thôn ai cũng cảm thấy lời này có lý.
Ngô Lão Tam bịt mũi và trừng mắt lườm anh em nhà họ Cố, vừa nãy khi ngã xuống, anh ta cảm thấy chỗ đầu gối đau nhức nên chắc chắn là có người đánh lén mình.
Tất Lão Lưu cũng đi tới, Ngô Lão Tam chính là cháu họ của ông ta, trong lòng hận sắt không thành thép, hô lên: “Tất cả giải tán đi, làm việc cả ngày không mệt sao, mọi người về nhà ăn cơm đi.”
“Mày cũng mau về đi, không ngày nào làm ăn đàng hoàng được, đáng đời mày không cưới được vợ.”
Ngô Lão Tam - người bị tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần, hiện trong lòng tràn đầy oán giận, trong lòng thậm chí còn ghét cay ghét đắng Cố Minh Đông.
Đám đông đã giải tán, Ngô Lão Tam không cam tâm, lập tức túm lấy Vương Mặt Rỗ đi ngang qua, hỏi: “Vừa nãy anh đứng gần, anh có nhìn thấy bọn họ đánh vào chân tôi không?”
Ngô Lão Tam và Vương Mặt Rỗ, một tên côn đồ, một tên đểu giả, nhưng cả hai lại không ưa nhau.
Vương Mặt Rỗ có chuyện trong lòng, căn bản không có tâm trạng đối phó với anh ta, bèn hất tay ra: “Liên quan gì tới tôi, đầu óc có vấn đề à.”
Dứt lời rồi đi theo anh em nhà họ Cố.
Lúc này em hai Cố đang vô cùng vui vẻ, mặt mày hớn hở, khoa tay múa chân nói: “Tiểu Tây, vừa nãy em có thấy không, Ngô Lão Tam chụp ếch và gãy mất nửa cái răng cửa, anh ta vốn đã trông khó coi rồi, mà bây giờ càng xấu hơn.”
Em ba Cố cũng cười: “Hừ, đáng đời, ai bảo anh ta khua môi múa mép với nhà chúng ta, rước nghiệp đấy.”
Trong đáy mắt của Cố Minh Đông cũng hiện lên ý cười, phạt ít mà răn đe nhiều là đây chứ đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.