Thập Niên 70: Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu
Chương 29: Quân Đội Bạn 1
Nhân Sinh Nhược Sơ
28/02/2023
Địa thế chỗ nhà Lão Cố hơi thấp, nên phần nền được nâng lên khá cao, từ xa nhìn lại nó giống như một hòn đảo cô độc đứng sừng sững giữa sườn núi vậy.
Trong nhà còn ánh đèn le lói mờ nhạt, tựa như đang yên lặng chờ người nhà trở về.
Cố Minh Đông ngẩng đầu nhìn thoáng qua, anh bước lên bậc thang, tâm trạng cũng đột nhiên tốt hơn một ít.
Có lẽ là vì sự bình an và thanh thản này vô cùng quý giá, đây là thứ mà anh không thể có được ở thế giới trước.
“Anh cả ơi!” Vừa mới đẩy cửa ra, một bàn tay lập tức vươn tới kéo Cố Minh Đông vào trong nhà.
Người luôn thích hóng hớt như Cố Minh Nam hôm nay lại không đi xem cuộc mít tinh cáo buộc, trái lại còn tỏ vẻ căng thẳng thò đầu ra ngoài ngó tới ngó lui.
Cố Minh Đông nhướng mày: “Bộ em là ăn trộm à?”
Có vẻ như chữ “ăn trộm” đã kích thích tới em hai Cố, cậu duỗi cổ nhìn nốt lần cuối, sau khi xác định không có ai bám đuôi anh về thì mới xoay người hỏi: “Anh cả, rốt cuộc ban nãy đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Bên cạnh chiếc đèn dầu duy nhất trong phòng, em ba Cố và em tư Cố cũng dùng ánh mắt tràn ngập khó hiểu và tò mò nhìn anh, hai cậu nhóc sinh đôi được hai cô bé ôm vào ngực, đầu gật gà gật gù vì buồn ngủ.
“Sao lương thực của nhà chúng ta lại biến mất? Ngô Lão Tam thật sự đã trộm đậu nành ư? Sao anh ta to gan thế, còn dám giấu đậu nành chưa ăn xong trong góc bếp lò nữa chứ…”
Cố Minh Đông nhướng mày nhìn cậu: “Em hỏi một lèo như vậy thì anh phải trả lời câu nào trước đây?”
Thấy anh cả nhà mình nhướng mày, dù giọng điệu rất hiền hòa nhưng em hai Cố vẫn theo bản năng áp sự nóng nảy của mình xuống, vừa gãi gãi chóp mũi vừa đón lấy ánh mắt của anh và nói: “Em… em chỉ muốn hỏi là lương thực của nhà mình đâu hết rồi, sao tự dưng lại mất tiêu vậy?”
“Đúng vậy đó anh cả, rõ ràng em đã tự tay để nó vào trong ngăn tủ rồi, sao tự dưng nó lại biến mất vậy ạ?” Em ba Cố cũng khó hiểu nhìn anh.
Đó là cả trăm cân lương thực đấy, không phải là một cân hai cân đâu mà có thể bị chuột tha đi mất.
“Chạng vạng lúc nấu cơm em còn lấy gạo và khoai lang đỏ ra từ đó mà, vì sao đến khi chú ba và đại đội trưởng mở ra thì lại chẳng có gì?” Trong lòng của em tư Cố cũng lấy làm lạ.
Ban nãy Cố Minh Đông lúc chưa trở về, hai cô bé còn dẫn theo hai cậu nhóc sinh đôi đi lục tung khắp nhà từ trong ra ngoài mà vẫn không phát hiện được gì.
Nếu không phải cảm giác no căng do bữa cơm chiều mang đến vẫn còn chưa biến mất thì nói không chừng hai chị em đã cho rằng trong nhà vốn không có lương thực, mấy bữa cơm no đầy lúc trước chỉ là trí tưởng tượng của họ thôi.
Cố Minh Đông cũng không úp úp mở mở, lập tức dẫn bọn họ đi về phía sau nhà.
Em hai Cố duỗi cổ nhìn quanh: “Rốt cuộc là giấu chỗ nào thế ạ, em tìm khắp chỗ này rồi, hoàn toàn không có.”
Kết quả Cố Minh Đông lại chỉ lên nóc nhà: “Em nhìn lên đó thử xem.”
Bởi vì trời quá tối, em hai Cố híp mắt vừa nhảy tưng tưng vừa nhìn lên nóc nhà, lúc này mới phát hiện trên mái hiên gần rừng trúc có treo một cái túi da rắn.
“Không ngờ lại ở chỗ này!”
Nhà đất không cao lắm, là kiểu kiến trúc truyền thống gian giữa cao còn hai bên thấp, nếu là ban ngày thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy trên nóc nhà có cái gì.
Có điều bây giờ đã về khuya, xung quanh tối om như mực, tầm nhìn cũng bị giới hạn, thế nên lúc Tất Lão Lưu và Cố Kiến Quốc lục soát nhà ở cũng vô thức bỏ qua khu vực nóc nhà.
Bởi vì cả hai người đều tới rất đột ngột, không ai có thể nghĩ đến việc Cố Minh Đông lại có thể giấu lương thực lên mái hiên chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy được.
“Anh cả, anh giấu lương thực lên nóc nhà khi nào vậy ạ?” Em hai Cố tò mò hỏi, nhà bọn họ làm gì có thang, rốt cuộc là thân thủ của anh cả ghê gớm đến cỡ nào mới có thể ném bọc đồ lên đó mà không gây ra chút tiếng động nào như thế chứ?
Rất nhanh sau đó, ba anh em đã tận mắt nhìn thấy một màn vô cùng thần kỳ.
Chỉ thấy Cố Minh Đông ung dung đi qua, sau đó nhẹ nhàng nhảy phốc lên, động tác của anh linh hoạt giống một con khỉ đi hái đào, nhanh chóng lấy được túi lương thực kia xuống dưới.
Đây vẫn là người anh cả chỉ phát triển được mỗi chiều cao còn lại chẳng làm được gì đó sao?
Từ bao giờ mà anh cả nhà bọn họ lại có thể nhảy cao như vậy, chỉ trong một đêm, em hai Cố cảm thấy mình sắp không quen biết người anh cả này nữa rồi.
Ba anh em với ba đôi mắt lấp lánh hoàn toàn không biết rằng lúc Cố Minh Đông đáp xuống đất đã hơi lung lay, phải cố gắng lắm mới đứng vững được mà không lảo đảo, nhờ vậy mới không bị mất điểm trong lòng của em trai em gái nhà mình.
Nói đến cùng vẫn là do thân thể này không theo kịp linh hồn.
Trong nhà còn ánh đèn le lói mờ nhạt, tựa như đang yên lặng chờ người nhà trở về.
Cố Minh Đông ngẩng đầu nhìn thoáng qua, anh bước lên bậc thang, tâm trạng cũng đột nhiên tốt hơn một ít.
Có lẽ là vì sự bình an và thanh thản này vô cùng quý giá, đây là thứ mà anh không thể có được ở thế giới trước.
“Anh cả ơi!” Vừa mới đẩy cửa ra, một bàn tay lập tức vươn tới kéo Cố Minh Đông vào trong nhà.
Người luôn thích hóng hớt như Cố Minh Nam hôm nay lại không đi xem cuộc mít tinh cáo buộc, trái lại còn tỏ vẻ căng thẳng thò đầu ra ngoài ngó tới ngó lui.
Cố Minh Đông nhướng mày: “Bộ em là ăn trộm à?”
Có vẻ như chữ “ăn trộm” đã kích thích tới em hai Cố, cậu duỗi cổ nhìn nốt lần cuối, sau khi xác định không có ai bám đuôi anh về thì mới xoay người hỏi: “Anh cả, rốt cuộc ban nãy đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Bên cạnh chiếc đèn dầu duy nhất trong phòng, em ba Cố và em tư Cố cũng dùng ánh mắt tràn ngập khó hiểu và tò mò nhìn anh, hai cậu nhóc sinh đôi được hai cô bé ôm vào ngực, đầu gật gà gật gù vì buồn ngủ.
“Sao lương thực của nhà chúng ta lại biến mất? Ngô Lão Tam thật sự đã trộm đậu nành ư? Sao anh ta to gan thế, còn dám giấu đậu nành chưa ăn xong trong góc bếp lò nữa chứ…”
Cố Minh Đông nhướng mày nhìn cậu: “Em hỏi một lèo như vậy thì anh phải trả lời câu nào trước đây?”
Thấy anh cả nhà mình nhướng mày, dù giọng điệu rất hiền hòa nhưng em hai Cố vẫn theo bản năng áp sự nóng nảy của mình xuống, vừa gãi gãi chóp mũi vừa đón lấy ánh mắt của anh và nói: “Em… em chỉ muốn hỏi là lương thực của nhà mình đâu hết rồi, sao tự dưng lại mất tiêu vậy?”
“Đúng vậy đó anh cả, rõ ràng em đã tự tay để nó vào trong ngăn tủ rồi, sao tự dưng nó lại biến mất vậy ạ?” Em ba Cố cũng khó hiểu nhìn anh.
Đó là cả trăm cân lương thực đấy, không phải là một cân hai cân đâu mà có thể bị chuột tha đi mất.
“Chạng vạng lúc nấu cơm em còn lấy gạo và khoai lang đỏ ra từ đó mà, vì sao đến khi chú ba và đại đội trưởng mở ra thì lại chẳng có gì?” Trong lòng của em tư Cố cũng lấy làm lạ.
Ban nãy Cố Minh Đông lúc chưa trở về, hai cô bé còn dẫn theo hai cậu nhóc sinh đôi đi lục tung khắp nhà từ trong ra ngoài mà vẫn không phát hiện được gì.
Nếu không phải cảm giác no căng do bữa cơm chiều mang đến vẫn còn chưa biến mất thì nói không chừng hai chị em đã cho rằng trong nhà vốn không có lương thực, mấy bữa cơm no đầy lúc trước chỉ là trí tưởng tượng của họ thôi.
Cố Minh Đông cũng không úp úp mở mở, lập tức dẫn bọn họ đi về phía sau nhà.
Em hai Cố duỗi cổ nhìn quanh: “Rốt cuộc là giấu chỗ nào thế ạ, em tìm khắp chỗ này rồi, hoàn toàn không có.”
Kết quả Cố Minh Đông lại chỉ lên nóc nhà: “Em nhìn lên đó thử xem.”
Bởi vì trời quá tối, em hai Cố híp mắt vừa nhảy tưng tưng vừa nhìn lên nóc nhà, lúc này mới phát hiện trên mái hiên gần rừng trúc có treo một cái túi da rắn.
“Không ngờ lại ở chỗ này!”
Nhà đất không cao lắm, là kiểu kiến trúc truyền thống gian giữa cao còn hai bên thấp, nếu là ban ngày thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy trên nóc nhà có cái gì.
Có điều bây giờ đã về khuya, xung quanh tối om như mực, tầm nhìn cũng bị giới hạn, thế nên lúc Tất Lão Lưu và Cố Kiến Quốc lục soát nhà ở cũng vô thức bỏ qua khu vực nóc nhà.
Bởi vì cả hai người đều tới rất đột ngột, không ai có thể nghĩ đến việc Cố Minh Đông lại có thể giấu lương thực lên mái hiên chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy được.
“Anh cả, anh giấu lương thực lên nóc nhà khi nào vậy ạ?” Em hai Cố tò mò hỏi, nhà bọn họ làm gì có thang, rốt cuộc là thân thủ của anh cả ghê gớm đến cỡ nào mới có thể ném bọc đồ lên đó mà không gây ra chút tiếng động nào như thế chứ?
Rất nhanh sau đó, ba anh em đã tận mắt nhìn thấy một màn vô cùng thần kỳ.
Chỉ thấy Cố Minh Đông ung dung đi qua, sau đó nhẹ nhàng nhảy phốc lên, động tác của anh linh hoạt giống một con khỉ đi hái đào, nhanh chóng lấy được túi lương thực kia xuống dưới.
Đây vẫn là người anh cả chỉ phát triển được mỗi chiều cao còn lại chẳng làm được gì đó sao?
Từ bao giờ mà anh cả nhà bọn họ lại có thể nhảy cao như vậy, chỉ trong một đêm, em hai Cố cảm thấy mình sắp không quen biết người anh cả này nữa rồi.
Ba anh em với ba đôi mắt lấp lánh hoàn toàn không biết rằng lúc Cố Minh Đông đáp xuống đất đã hơi lung lay, phải cố gắng lắm mới đứng vững được mà không lảo đảo, nhờ vậy mới không bị mất điểm trong lòng của em trai em gái nhà mình.
Nói đến cùng vẫn là do thân thể này không theo kịp linh hồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.