Thập Niên 70: Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu
Chương 530: Ruồi Nhặng 3
Nhân Sinh Nhược Sơ
20/04/2023
Ngay khi Lưu Ái Hoa định lấy gậy gỗ ở dưới giường liều mạng xông lên đánh thì người đàn ông kia lên tiếng.
Người ở cửa tiến lên một bước, lộ ra bộ dáng của mình: “Đừng hét, đừng hét, là chú.”
Lưu Ái Hoa thấy rõ người đi tới lại càng sợ hơn: “Chú Vương, đã muộn rồi, chú còn đến đây làm gì, chú đi ra ngoài đi.”
Người đến chính là Vương Mặt Rỗ.
Lưu Ái Hoa sợ mức mặt tái mét, một tên lưu manh trong tổ sản xuất còn là một lưu manh chưa có vợ, hơn nửa đêm đến đây làm gì?
Vương Mặt Rỗ biết mình có tiếng xấu trong tổ sản xuất, trước đây hết lười biếng rồi đến đánh vợ, sau này vào tù vì tội ăn trộm đồ. Cho dù sau này xú lão cửu có đến, nhưng anh ta với Ngô lão tam vẫn phải ở tầng cuối cùng.
Cũng vì thế, Vương Mặt Rỗ đã nhiều lần lăn nỉ góa phụ Lưu tách khỏi nhà để lấy anh ta, để cho con trai anh ta một danh tính hợp pháp. Nhưng góa phụ Lưu chỉ xem lời anh ta nói là qua loa, anh ta cũng không còn cách nào khác.
Ai ngờ, nhà của góa phụ Lưu lại tách ra trước Tết. Nhưng kết quả không như mong đợi của Vương Mặt Rỗ, góa phụ Lưu ở với con trai cả, còn con gái mang theo con trai út rời khỏi nhà họ Lưu.
Nhân duyên của Vương Mặt Rỗ không được tốt, khi nghe thấy tin này đã là mùng ba Tết. Đêm hôm đấy anh ta đến nhà tìm góa phụ Lưu cãi nhau một trận.
“Em đang nghĩ cái quái gì vậy? Tiểu Trụ mới mấy tuổi, thế mà em cũng nhẫn tâm đuổi nó đi, nó sẽ ăn cái gì, uống cái gì?”
“Căn nhà kia gần như đã bị phá hỏng, chỉ còn lại mái nhà, cỏ tranh cũng nát hết rồi, nơi đó còn là nơi để cho người ở sao?”
Theo suy nghĩ của Vương Mặt Rỗ, ngay cả khi phải chia nhà thì góa phụ Lưu không nỡ xa con trai lớn, nhưng cũng không thể bạc đãi con của anh ta như vậy chứ? Lúc trước anh ta còn giúp Lưu Đại Trụ gánh tội.
Lúc anh ta đi nhận tội thì nói rất tốt đẹp, anh ta đi nhận tội thì Lưu Đại Trụ phải chăm sóc con trai anh ta thật tốt. Nhưng hóa ra, Lưu Tiểu Trụ cả ngày ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn phải hầu hạ hai mẹ con góa phụ Lưu.
Vương Mặt Rỗ đã không hài lòng với điều này từ lâu rồi. Nhưng điểm yếu của anh ta còn nằm trong tay Lưu Đại Trụ, hơn nữa Lưu Tiểu Trụ còn đang ở nhà họ Lưu, lúc này mới ném chuột sợ vỡ đồ.
Nhưng mà góa phụ Lưu chỉ biết khóc, tủi thân oán giận chính mình, khóc lóc kể lể sự khó xử của mình, hoàn toàn không nhắc đến hoàn cảnh của Lưu Tiểu Trụ.
Vương Mặt Rỗ tức giận muốn tìm Lưu Đại Trụ tính sổ.
Góa phụ Lưu vội vàng túm anh ta lại, nói nhỏ: “Anh không được đi, Đại Trụ nói rồi, nếu anh dám gây chuyện, thì nó sẽ cố hết sức nói toàn bộ sự thật cho mọi người biết.”
“Nói thì nói, chẳng lẽ anh còn phải sợ nó sao? Thằng ranh con vô ơn, gạo với mì trong mấy năm nay đều cho chó ăn hết rồi.”
“Mặc dù anh không phải cha ruột của nó, nhưng mấy năm nay anh cho nó không ít tiền, cũng vì anh ngủ với mẹ nó mấy lần mà anh phải nợ nó có đúng không?”
Góa phụ Lưu khẽ nói: “Nếu nó thật sự nói ra ngày trước là chúng ta ngoại tình, là bị bắt phải đi trại cải tạo, như thế Tiểu Trụ sẽ có bố mẹ phải đi trại cải tạo. Với cả nếu nhà họ Lưu biết Tiểu Trụ là con của anh thì sau này không chiếu cố nó nữa.”
“Anh nghĩ kỹ xem, nếu xảy ra thật thì Tiểu Trụ sẽ rơi đến bước đường nào? Nếu Ái Hoa biết Tiểu Trụ không cùng cha thì với nó thì nó còn hết lòng chăm sóc Tiểu Trụ như vậy không?”
Vương Mặt Rỗ tức đến nghẹn họng.
Góa phụ Lưu lại nói: “Anh cũng phải suy nghĩ kỹ, tách ra cũng là tốt. Ái Hoa yêu thương em trai, nhất định sẽ chăm sóc tốt Tiểu Thụ, sẽ không để cho nó phải nhịn đói chịu rét. Nếu anh đã có lòng muốn chăm sóc thì không phải tốt hơn trước kia sao?”
Vương Mặt Rỗ hoài nghi nhìn bà ấy/Lời này của bà ấy là muốn hoàn toàn dồn trách nhiệm nuôi nấng Lưu Tiểu Trụ lên Lưu Ái Hoa.
Phải biết là Lưu Ái Hoa bao nhiêu tuổi, mới có mười ba tuổi, vẫn là một đứa trẻ con.
“Mẹ nhà em, em nói những lời này không thấy hổ thẹn với lương tâm hay sao? Chỉ cần tình cảm thì có thể nuôi lớn một đứa trẻ à, còn lại thì hít khí trời sống sao?”
Góa phụ Lưu lại khóc, nói: “Em làm gì còn cách nào nữa, em là phụ nữ, sau này còn phải dựa vào Đại Trụ để dưỡng lão. Ai bảo hai đứa nó bướng bỉnh như vậy, nhất quyết phải cùng Đại Trụ phân nhà cơ chứ. Em khuyên thì cũng đã khuyên rồi, chúng nó không nghe thì em biết làm như thế nào nữa.”
Vương Mặt Rỗ tức giận nói: “Nói cho cùng em vẫn thiên vị con trai em, còn con trai anh, em xem như cỏ rác.”
Người ở cửa tiến lên một bước, lộ ra bộ dáng của mình: “Đừng hét, đừng hét, là chú.”
Lưu Ái Hoa thấy rõ người đi tới lại càng sợ hơn: “Chú Vương, đã muộn rồi, chú còn đến đây làm gì, chú đi ra ngoài đi.”
Người đến chính là Vương Mặt Rỗ.
Lưu Ái Hoa sợ mức mặt tái mét, một tên lưu manh trong tổ sản xuất còn là một lưu manh chưa có vợ, hơn nửa đêm đến đây làm gì?
Vương Mặt Rỗ biết mình có tiếng xấu trong tổ sản xuất, trước đây hết lười biếng rồi đến đánh vợ, sau này vào tù vì tội ăn trộm đồ. Cho dù sau này xú lão cửu có đến, nhưng anh ta với Ngô lão tam vẫn phải ở tầng cuối cùng.
Cũng vì thế, Vương Mặt Rỗ đã nhiều lần lăn nỉ góa phụ Lưu tách khỏi nhà để lấy anh ta, để cho con trai anh ta một danh tính hợp pháp. Nhưng góa phụ Lưu chỉ xem lời anh ta nói là qua loa, anh ta cũng không còn cách nào khác.
Ai ngờ, nhà của góa phụ Lưu lại tách ra trước Tết. Nhưng kết quả không như mong đợi của Vương Mặt Rỗ, góa phụ Lưu ở với con trai cả, còn con gái mang theo con trai út rời khỏi nhà họ Lưu.
Nhân duyên của Vương Mặt Rỗ không được tốt, khi nghe thấy tin này đã là mùng ba Tết. Đêm hôm đấy anh ta đến nhà tìm góa phụ Lưu cãi nhau một trận.
“Em đang nghĩ cái quái gì vậy? Tiểu Trụ mới mấy tuổi, thế mà em cũng nhẫn tâm đuổi nó đi, nó sẽ ăn cái gì, uống cái gì?”
“Căn nhà kia gần như đã bị phá hỏng, chỉ còn lại mái nhà, cỏ tranh cũng nát hết rồi, nơi đó còn là nơi để cho người ở sao?”
Theo suy nghĩ của Vương Mặt Rỗ, ngay cả khi phải chia nhà thì góa phụ Lưu không nỡ xa con trai lớn, nhưng cũng không thể bạc đãi con của anh ta như vậy chứ? Lúc trước anh ta còn giúp Lưu Đại Trụ gánh tội.
Lúc anh ta đi nhận tội thì nói rất tốt đẹp, anh ta đi nhận tội thì Lưu Đại Trụ phải chăm sóc con trai anh ta thật tốt. Nhưng hóa ra, Lưu Tiểu Trụ cả ngày ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn phải hầu hạ hai mẹ con góa phụ Lưu.
Vương Mặt Rỗ đã không hài lòng với điều này từ lâu rồi. Nhưng điểm yếu của anh ta còn nằm trong tay Lưu Đại Trụ, hơn nữa Lưu Tiểu Trụ còn đang ở nhà họ Lưu, lúc này mới ném chuột sợ vỡ đồ.
Nhưng mà góa phụ Lưu chỉ biết khóc, tủi thân oán giận chính mình, khóc lóc kể lể sự khó xử của mình, hoàn toàn không nhắc đến hoàn cảnh của Lưu Tiểu Trụ.
Vương Mặt Rỗ tức giận muốn tìm Lưu Đại Trụ tính sổ.
Góa phụ Lưu vội vàng túm anh ta lại, nói nhỏ: “Anh không được đi, Đại Trụ nói rồi, nếu anh dám gây chuyện, thì nó sẽ cố hết sức nói toàn bộ sự thật cho mọi người biết.”
“Nói thì nói, chẳng lẽ anh còn phải sợ nó sao? Thằng ranh con vô ơn, gạo với mì trong mấy năm nay đều cho chó ăn hết rồi.”
“Mặc dù anh không phải cha ruột của nó, nhưng mấy năm nay anh cho nó không ít tiền, cũng vì anh ngủ với mẹ nó mấy lần mà anh phải nợ nó có đúng không?”
Góa phụ Lưu khẽ nói: “Nếu nó thật sự nói ra ngày trước là chúng ta ngoại tình, là bị bắt phải đi trại cải tạo, như thế Tiểu Trụ sẽ có bố mẹ phải đi trại cải tạo. Với cả nếu nhà họ Lưu biết Tiểu Trụ là con của anh thì sau này không chiếu cố nó nữa.”
“Anh nghĩ kỹ xem, nếu xảy ra thật thì Tiểu Trụ sẽ rơi đến bước đường nào? Nếu Ái Hoa biết Tiểu Trụ không cùng cha thì với nó thì nó còn hết lòng chăm sóc Tiểu Trụ như vậy không?”
Vương Mặt Rỗ tức đến nghẹn họng.
Góa phụ Lưu lại nói: “Anh cũng phải suy nghĩ kỹ, tách ra cũng là tốt. Ái Hoa yêu thương em trai, nhất định sẽ chăm sóc tốt Tiểu Thụ, sẽ không để cho nó phải nhịn đói chịu rét. Nếu anh đã có lòng muốn chăm sóc thì không phải tốt hơn trước kia sao?”
Vương Mặt Rỗ hoài nghi nhìn bà ấy/Lời này của bà ấy là muốn hoàn toàn dồn trách nhiệm nuôi nấng Lưu Tiểu Trụ lên Lưu Ái Hoa.
Phải biết là Lưu Ái Hoa bao nhiêu tuổi, mới có mười ba tuổi, vẫn là một đứa trẻ con.
“Mẹ nhà em, em nói những lời này không thấy hổ thẹn với lương tâm hay sao? Chỉ cần tình cảm thì có thể nuôi lớn một đứa trẻ à, còn lại thì hít khí trời sống sao?”
Góa phụ Lưu lại khóc, nói: “Em làm gì còn cách nào nữa, em là phụ nữ, sau này còn phải dựa vào Đại Trụ để dưỡng lão. Ai bảo hai đứa nó bướng bỉnh như vậy, nhất quyết phải cùng Đại Trụ phân nhà cơ chứ. Em khuyên thì cũng đã khuyên rồi, chúng nó không nghe thì em biết làm như thế nào nữa.”
Vương Mặt Rỗ tức giận nói: “Nói cho cùng em vẫn thiên vị con trai em, còn con trai anh, em xem như cỏ rác.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.