Chương 20
Túy Cai Ngoạn Tử
09/08/2022
Bực mình, Vương Thủ Nghĩa mở phăng cánh cổng ra rồi cả giận gắt: “Rốt cuộc anh muốn cái gì đây? Muốn tới xem kết cục của tôi thế nào chứ gì? Vậy thì anh nhìn thấy rồi đấy. Bây giờ nhìn đủ chưa? Nhìn xong thì cút!”
Không khí lúc này bỗng hình thành hai thái cực. Một bên là lửa giận ngút trời, một bên thì vẫn bình thản như nước.
“Ầy, anh đoán đúng rồi. Đích xác hôm nay tôi sang đây tìm anh là có việc.” Nói rồi, Văn Trạch Tài mặt dày trỏ trỏ vào phía bên trong: “Có thể vào nhà nói chuyện được không?”
Mặc dù ngàn vạn lần không muốn nhưng dầu gì cũng là hàng xóm láng giềng, Vương Thủ Nghĩa tự nhủ với lòng phải nhịn, phải nhịn, phải cố gắng nín nhịn…Thế là anh ta hậm hực xoay người, giậm chân bình bịch tiến vào phòng khách. Văn Trạch Tài tủm tỉm nối gót theo sau.
Vào tới trong nhà, Vương Thủ Nghĩa ngồi phịch xuống ghế, hằn học cất lời: “Không có trà cũng không có nước. Có chuyện gì mau nói đi!”
Văn Trạch Tài chưa vào đề ngay mà nhìn quanh ngó quất một chút. Công nhận Vương Thủ Nghĩa là đàn ông độc thân mà nhà cửa cũng sạch sẽ gọn gàng ra phết.
Thấy cái tên khó ưa này nãy giờ cứ chăm chăm nhìn vào mấy gian phòng ngủ, Vương Thủ Nghĩa lập tức đề cao cảnh giác: “Này này anh kia, tôi nghèo lắm, nghèo đến độ chỉ còn trên răng dưới dép thôi đấy, không có gì cho anh trộm đâu, anh khỏi mất công rình mò…”
Giờ đến phiên Văn Trạch Tài dở khóc dở cười, cái thằng khùng này nghĩ gì vậy trời…
Tuy nhiên vì biết thanh danh của bản thân không tốt nên anh cũng chẳng giải thích nhiều. Văn Trạch Tài liền kéo cái ghế gỗ, nghiêm chỉnh ngồi xuống rồi mỉm cười với Vương Thủ Nghĩa: “Đợt trước tôi coi cho anh một quẻ, anh thấy thế nào?”
Không nhắc tới thì thôi, chứ hễ nhắc tới chuyện này là hình ảnh nửa sống nửa chết buổi tối hôm đó lại ồ ạt kéo về, Vương Thủ Nghĩa hừ lạnh: “Coi cái khỉ gió nhà anh, có mà mèo mù vớ cá rán thì có. Chẳng qua là tôi đứng không vững nên mới té một cái thôi mà.”
Văn Trạch Tài khẽ cười: “Phải vậy không? Hay tôi lại coi cho anh thêm một quẻ nữa nhé?”
Má ơi, ai mướn, thằng điên này…Vương Thủ Nghĩa hết hồn hết vía: “Này này, cái đồ miệng quạ đen chuyên đi hại người kia, anh đừng có mà ở đây nói bậy nói bạ đấy nhá.”
Văn Trạch Tài ung dung lắc đầu: “Tôi không phải miệng quạ đen. Hơn nữa anh đại nạn không chết, tất có hậu phúc.”
Y như rằng, vừa nghe thấy chữ “phúc”, Vương Thủ Nghĩa liền bình tâm lại. Anh ta lắp bắp hỏi: “Phúc? Phúc gì?”
Văn Trạch Tài thản nhiên chìa tay: “Mười đồng.”
Đến đây Vương Thủ Nghĩa không tài nào nhịn được nữa, anh ta đứng bật dậy chửi um lên.
Văn Trạch Tài bày ra vẻ mặt tiếc nuối: “Nếu anh không muốn biết thì thôi vậy. Nhưng bỏ lỡ lần này liệu có còn cơ hội gặp lại không thì tôi không chắc nha.”
Vương Thủ Nghĩa nhíu chặt mày nghe chừng suy nghĩ lung lắm. Đột nhiên nhớ tới chuyện mấy ngày nữa trong thôn sẽ tổ chức tuyển chọn người lái máy kéo thay thế Điền Kiến Quốc, bởi anh ấy được điều qua làm trợ lý cho Điền đội trưởng. Khi vừa nhận được thông báo, người dân trong thôn lũ lượt kéo nhau đi đăng ký không ít và đương nhiên Vương Thủ Nghĩa cũng rất muốn giành được vị trí này.
Sau một hồ cân nhắc, Vương Thủ Nghĩa do dự dò hỏi: “Có phải anh nghe được thông tin gì hả? Không lẽ anh Điền đã bật mí với anh trước?”
Văn Trạch Tài không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy anh vợ tôi là loại người ấy chắc? Huống hồ lần này là do toàn bộ dân làng tuyển chọn, một mình ý kiến của anh ấy nào có tác dụng gì.”
Ờ ha, Vương Thủ Nghĩa gật gù rồi lại tiếp tục chìm vào tư lự. Lúc này đây, lòng anh ngứa ngáy râm ran như bị mèo cào, nói chung là bồn chồn khó diễn tả lắm…
Một lúc sau, cơ hồ đã nghĩ thông suốt, Vương Thủ Nghĩa lưỡng lự lên tiếng: “Nhưng tôi không có tiền.”
Bingo, sập bẫy! Nãy giờ vòng vo tam quốc mục đích chính là dụ Vương Thủ Nghĩa nói ra lời này mà lại. Văn Trạch Tài cười tươi như hoa: “Không sao, chúng ta có thể trao đổi bằng thứ khác.”
Không khí lúc này bỗng hình thành hai thái cực. Một bên là lửa giận ngút trời, một bên thì vẫn bình thản như nước.
“Ầy, anh đoán đúng rồi. Đích xác hôm nay tôi sang đây tìm anh là có việc.” Nói rồi, Văn Trạch Tài mặt dày trỏ trỏ vào phía bên trong: “Có thể vào nhà nói chuyện được không?”
Mặc dù ngàn vạn lần không muốn nhưng dầu gì cũng là hàng xóm láng giềng, Vương Thủ Nghĩa tự nhủ với lòng phải nhịn, phải nhịn, phải cố gắng nín nhịn…Thế là anh ta hậm hực xoay người, giậm chân bình bịch tiến vào phòng khách. Văn Trạch Tài tủm tỉm nối gót theo sau.
Vào tới trong nhà, Vương Thủ Nghĩa ngồi phịch xuống ghế, hằn học cất lời: “Không có trà cũng không có nước. Có chuyện gì mau nói đi!”
Văn Trạch Tài chưa vào đề ngay mà nhìn quanh ngó quất một chút. Công nhận Vương Thủ Nghĩa là đàn ông độc thân mà nhà cửa cũng sạch sẽ gọn gàng ra phết.
Thấy cái tên khó ưa này nãy giờ cứ chăm chăm nhìn vào mấy gian phòng ngủ, Vương Thủ Nghĩa lập tức đề cao cảnh giác: “Này này anh kia, tôi nghèo lắm, nghèo đến độ chỉ còn trên răng dưới dép thôi đấy, không có gì cho anh trộm đâu, anh khỏi mất công rình mò…”
Giờ đến phiên Văn Trạch Tài dở khóc dở cười, cái thằng khùng này nghĩ gì vậy trời…
Tuy nhiên vì biết thanh danh của bản thân không tốt nên anh cũng chẳng giải thích nhiều. Văn Trạch Tài liền kéo cái ghế gỗ, nghiêm chỉnh ngồi xuống rồi mỉm cười với Vương Thủ Nghĩa: “Đợt trước tôi coi cho anh một quẻ, anh thấy thế nào?”
Không nhắc tới thì thôi, chứ hễ nhắc tới chuyện này là hình ảnh nửa sống nửa chết buổi tối hôm đó lại ồ ạt kéo về, Vương Thủ Nghĩa hừ lạnh: “Coi cái khỉ gió nhà anh, có mà mèo mù vớ cá rán thì có. Chẳng qua là tôi đứng không vững nên mới té một cái thôi mà.”
Văn Trạch Tài khẽ cười: “Phải vậy không? Hay tôi lại coi cho anh thêm một quẻ nữa nhé?”
Má ơi, ai mướn, thằng điên này…Vương Thủ Nghĩa hết hồn hết vía: “Này này, cái đồ miệng quạ đen chuyên đi hại người kia, anh đừng có mà ở đây nói bậy nói bạ đấy nhá.”
Văn Trạch Tài ung dung lắc đầu: “Tôi không phải miệng quạ đen. Hơn nữa anh đại nạn không chết, tất có hậu phúc.”
Y như rằng, vừa nghe thấy chữ “phúc”, Vương Thủ Nghĩa liền bình tâm lại. Anh ta lắp bắp hỏi: “Phúc? Phúc gì?”
Văn Trạch Tài thản nhiên chìa tay: “Mười đồng.”
Đến đây Vương Thủ Nghĩa không tài nào nhịn được nữa, anh ta đứng bật dậy chửi um lên.
Văn Trạch Tài bày ra vẻ mặt tiếc nuối: “Nếu anh không muốn biết thì thôi vậy. Nhưng bỏ lỡ lần này liệu có còn cơ hội gặp lại không thì tôi không chắc nha.”
Vương Thủ Nghĩa nhíu chặt mày nghe chừng suy nghĩ lung lắm. Đột nhiên nhớ tới chuyện mấy ngày nữa trong thôn sẽ tổ chức tuyển chọn người lái máy kéo thay thế Điền Kiến Quốc, bởi anh ấy được điều qua làm trợ lý cho Điền đội trưởng. Khi vừa nhận được thông báo, người dân trong thôn lũ lượt kéo nhau đi đăng ký không ít và đương nhiên Vương Thủ Nghĩa cũng rất muốn giành được vị trí này.
Sau một hồ cân nhắc, Vương Thủ Nghĩa do dự dò hỏi: “Có phải anh nghe được thông tin gì hả? Không lẽ anh Điền đã bật mí với anh trước?”
Văn Trạch Tài không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy anh vợ tôi là loại người ấy chắc? Huống hồ lần này là do toàn bộ dân làng tuyển chọn, một mình ý kiến của anh ấy nào có tác dụng gì.”
Ờ ha, Vương Thủ Nghĩa gật gù rồi lại tiếp tục chìm vào tư lự. Lúc này đây, lòng anh ngứa ngáy râm ran như bị mèo cào, nói chung là bồn chồn khó diễn tả lắm…
Một lúc sau, cơ hồ đã nghĩ thông suốt, Vương Thủ Nghĩa lưỡng lự lên tiếng: “Nhưng tôi không có tiền.”
Bingo, sập bẫy! Nãy giờ vòng vo tam quốc mục đích chính là dụ Vương Thủ Nghĩa nói ra lời này mà lại. Văn Trạch Tài cười tươi như hoa: “Không sao, chúng ta có thể trao đổi bằng thứ khác.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.