[Thập Niên 70] Đoàn Sủng Thiên Kim Thật
Chương 40: Có Anh Ở Đây (2)
Mi Nhãn Khiển Quyển
06/03/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Không sao, bộ xương già này còn có thể đi lại.” Ông lão cười sảng khoái nói: “Tên nhóc nhà tôi luôn nhắc đến cậu với tôi, lần sau hai anh em cậu cùng nhau tới nhà ăn bữa cơm, cuối năm nào nó cũng về.”
Thẩm Nguyên Bạch mỉm cười: “Được ạ.”
Thẩm Thanh Tuyết luôn im lặng nghe họ nói chuyện.
Trong lòng đại khái cũng đã hiểu anh trai mình định làm gì.
Tìm hiểu năm đó lúc anh ta và Tô Ngự sinh ra.
Viện trưởng cũ có uy tín khá cao trong bệnh viện, phần lớn bác sĩ của bệnh viện huyện đã từng là một tay ông ấy dẫn dắt, gặp ông ấy cũng rất kính trọng.
Ông ấy vặn chìa khóa đẩy cửa ra: “Các cậu vào đi, tôi đi uống ly trà, ôn chuyện với những người bạn cũ.”
“Ngài bận việc đi.” Người đàn ông luôn ôn hòa và lễ độ.
Chờ viện trưởng cũ đi khỏi, Thẩm Thanh Tuyết quay người đóng cửa lại, bởi vì phòng hồ sơ này lưu trữ hồ sơ bệnh án của bệnh viện huyện cũ nên đã rất lâu không có người đi vào.
Trên bàn dài chất đầy chất đống túi giấy da trâu ghi chép tên những bà mẹ nhập viện sinh con mười bảy năm trước, sát vách tường dưới đất cũng có rất nhiều.
Đây là viện trưởng cũ nhờ nhân viên lọc ra, giúp bọn họ bớt đi rất nhiều việc.
Thẩm Nguyên Bạch đứng ở trước cửa sổ, vươn cánh tay dài kéo rèm cửa nặng nề ra.
Phòng hồ sơ vốn tối tăm lập tức ngập tràn ánh sáng, Thẩm Nguyên Bạch tiện tay cầm lấy một tập hồ sơ, nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Tìm đi.”
Không cần anh ấy nhiều lời, động tác của Thẩm Thanh Tuyết lật rất nhanh, bây giờ anh ta chỉ muốn nhanh chóng tìm ra chân tướng, nếu không thì vĩnh viễn cũng ngủ không yên.
Thẩm Nguyên Bạch dựa lưng vào giá gỗ phía sau, cúi đầu xem cẩn thận.
Dáng vẻ cô bé ngây thơ, trong sáng tối qua hiện lên trước mắt, đầu ngón tay anh ấy hơi khựng lại, cho dù trong lòng đã có đáp án nhưng vẫn cần xác nhận.
Anh ấy muốn quang minh chính đại đón cô về nhà.
***
Tô Định Bang và mọi người chuyển mấy chuyến xe mới đến được Hàm Sơn trước khi trời tối.
Xương cốt Dung Lam gần như gãy rời, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của con gái thì đau lòng nói: “Con gái, con có chỗ nào khó chịu không?”
Tô Sính lắc đầu: “Mẹ, con không sao, mẹ không cần lo lắng đâu.”
Tô Sách thấy cô lảo đảo sắp ngã, như thể gió thổi qua thì sẽ ngã. Anh ấy đưa hành lý trong tay cho em trai, xoay người ngồi xuống trước mặt cô: “Lên đi, anh cõng em.”
Tô Sính hơi do dự, nhưng dưới sự thúc giục liên tục của Tô Sách đành cúi người nằm lên lưng anh ấy.
Cánh tay rắn chắc của người đàn ông ôm chặt lấy đầu gối cô, cõng cô đi: “Có anh ở đây, mãi mãi không phải gắng gượng.”
Gương mặt cô gái nhỏ uể oải, yên lặng gật đầu.
Dung Lam đi theo phía sau bọn họ, phàn nàn với chồng bên cạnh: “Quê của ông đúng là quanh co, vòng vèo.”
“Cũng là quê của bà mà.” Tô Định Bang cười ngượng ngùng, đưa tay về phía bà ấy: “Vất vả cho vợ rồi.”
Tay Dung Lam chặn lại thì bị người đàn ông nắm chặt trong lòng bàn tay.
Có sự trợ giúp của ông ấy, bước chân của Dung Lam nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tô Ngự đeo túi xách trên người, tay còn cầm mấy cái túi, luôn miệng nói: “Ba, mẹ, anh, em gái! Chờ con với!”
Anh ấy vội đuổi theo.
Đến nhà đã là bảy giờ mười lăm, anh cả nhà họ Tô đã chuẩn bị xong cơm nước chờ bọn họ đến.
Bà cụ Tô đi khập khiễng ở cửa nhà ngóng nửa ngày, vừa nhìn thấy bóng dáng con trai và các cháu thì gương mặt rạng rỡ, nhưng khi nhìn thấy cô gái trên lưng cháu trai lớn thì lập tức lạnh mặt.
Bà ta mỉa mai trong miệng: “Một con ma bệnh mà còn nuôi dưỡng cưng chiều đến như vậy, thật không biết cả nhà nó trúng tà gì nữa.”
“Không sao, bộ xương già này còn có thể đi lại.” Ông lão cười sảng khoái nói: “Tên nhóc nhà tôi luôn nhắc đến cậu với tôi, lần sau hai anh em cậu cùng nhau tới nhà ăn bữa cơm, cuối năm nào nó cũng về.”
Thẩm Nguyên Bạch mỉm cười: “Được ạ.”
Thẩm Thanh Tuyết luôn im lặng nghe họ nói chuyện.
Trong lòng đại khái cũng đã hiểu anh trai mình định làm gì.
Tìm hiểu năm đó lúc anh ta và Tô Ngự sinh ra.
Viện trưởng cũ có uy tín khá cao trong bệnh viện, phần lớn bác sĩ của bệnh viện huyện đã từng là một tay ông ấy dẫn dắt, gặp ông ấy cũng rất kính trọng.
Ông ấy vặn chìa khóa đẩy cửa ra: “Các cậu vào đi, tôi đi uống ly trà, ôn chuyện với những người bạn cũ.”
“Ngài bận việc đi.” Người đàn ông luôn ôn hòa và lễ độ.
Chờ viện trưởng cũ đi khỏi, Thẩm Thanh Tuyết quay người đóng cửa lại, bởi vì phòng hồ sơ này lưu trữ hồ sơ bệnh án của bệnh viện huyện cũ nên đã rất lâu không có người đi vào.
Trên bàn dài chất đầy chất đống túi giấy da trâu ghi chép tên những bà mẹ nhập viện sinh con mười bảy năm trước, sát vách tường dưới đất cũng có rất nhiều.
Đây là viện trưởng cũ nhờ nhân viên lọc ra, giúp bọn họ bớt đi rất nhiều việc.
Thẩm Nguyên Bạch đứng ở trước cửa sổ, vươn cánh tay dài kéo rèm cửa nặng nề ra.
Phòng hồ sơ vốn tối tăm lập tức ngập tràn ánh sáng, Thẩm Nguyên Bạch tiện tay cầm lấy một tập hồ sơ, nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Tìm đi.”
Không cần anh ấy nhiều lời, động tác của Thẩm Thanh Tuyết lật rất nhanh, bây giờ anh ta chỉ muốn nhanh chóng tìm ra chân tướng, nếu không thì vĩnh viễn cũng ngủ không yên.
Thẩm Nguyên Bạch dựa lưng vào giá gỗ phía sau, cúi đầu xem cẩn thận.
Dáng vẻ cô bé ngây thơ, trong sáng tối qua hiện lên trước mắt, đầu ngón tay anh ấy hơi khựng lại, cho dù trong lòng đã có đáp án nhưng vẫn cần xác nhận.
Anh ấy muốn quang minh chính đại đón cô về nhà.
***
Tô Định Bang và mọi người chuyển mấy chuyến xe mới đến được Hàm Sơn trước khi trời tối.
Xương cốt Dung Lam gần như gãy rời, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của con gái thì đau lòng nói: “Con gái, con có chỗ nào khó chịu không?”
Tô Sính lắc đầu: “Mẹ, con không sao, mẹ không cần lo lắng đâu.”
Tô Sách thấy cô lảo đảo sắp ngã, như thể gió thổi qua thì sẽ ngã. Anh ấy đưa hành lý trong tay cho em trai, xoay người ngồi xuống trước mặt cô: “Lên đi, anh cõng em.”
Tô Sính hơi do dự, nhưng dưới sự thúc giục liên tục của Tô Sách đành cúi người nằm lên lưng anh ấy.
Cánh tay rắn chắc của người đàn ông ôm chặt lấy đầu gối cô, cõng cô đi: “Có anh ở đây, mãi mãi không phải gắng gượng.”
Gương mặt cô gái nhỏ uể oải, yên lặng gật đầu.
Dung Lam đi theo phía sau bọn họ, phàn nàn với chồng bên cạnh: “Quê của ông đúng là quanh co, vòng vèo.”
“Cũng là quê của bà mà.” Tô Định Bang cười ngượng ngùng, đưa tay về phía bà ấy: “Vất vả cho vợ rồi.”
Tay Dung Lam chặn lại thì bị người đàn ông nắm chặt trong lòng bàn tay.
Có sự trợ giúp của ông ấy, bước chân của Dung Lam nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tô Ngự đeo túi xách trên người, tay còn cầm mấy cái túi, luôn miệng nói: “Ba, mẹ, anh, em gái! Chờ con với!”
Anh ấy vội đuổi theo.
Đến nhà đã là bảy giờ mười lăm, anh cả nhà họ Tô đã chuẩn bị xong cơm nước chờ bọn họ đến.
Bà cụ Tô đi khập khiễng ở cửa nhà ngóng nửa ngày, vừa nhìn thấy bóng dáng con trai và các cháu thì gương mặt rạng rỡ, nhưng khi nhìn thấy cô gái trên lưng cháu trai lớn thì lập tức lạnh mặt.
Bà ta mỉa mai trong miệng: “Một con ma bệnh mà còn nuôi dưỡng cưng chiều đến như vậy, thật không biết cả nhà nó trúng tà gì nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.