[Thập Niên 70] Đoàn Sủng Thiên Kim Thật
Chương 26: Đều Nhìn Rõ Mọi Chuyện (1)
Mi Nhãn Khiển Quyển
06/03/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bình thường mấy thanh niên mười bảy mười tám tuổi cũng không quan tâm mấy chuyện này.
Dung Lam luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra.
Bà xua tay, bực bội nói: "Anh lo ngủ của anh đi, đừng lên tiếng, để em suy nghĩ thật kỹ."
Tô Sách trên lầu cũng đang suy nghĩ thằng nhóc Thẩm Thanh Tuyết kia rốt cuộc là có ý gì, lần đầu tiên đến nhà ăn cơm, hai người kia đều hỏi quà cáp gì đó, chỉ riêng cậu ta hỏi A Nhuyễn có phải là em ruột của mình hay không.
Tô Sách hừ cười một tiếng, có thể không phải sao, A Ngự cùng A Nhuyễn chính là anh em song sinh.
Trong đầu bỗng nhiên có ý nghĩ gì đó chợt lóe lên, nhưng đã quá mệt mỏi, anh còn chưa kịp bắt được, đã bị cái ngáp cắt ngang, xoay người ngủ thiếp đi.
Tô Sính rửa chén xong, mang dược liệu cất trên trên lầu xuống dưới lầu phơi nắng, kiểm kê một chút dược liệu thường dùng, thấy hoàng kỳ, bạch chỉ, nhục khấu đã hết, phải đi hiệu thuốc mua về bổ sung.
Liệt kê một danh sách, cô lấy một chiếc nón cỏ đan bằng lau sậy đội lên đầu và đi ra ngoài.
Trời rất nóng, dọc theo đường đi hầu như không gặp được ai, hiệu thuốc cách quân khu khoảng hai cây số, cô phải đi bốn mươi phút.
Một đường vừa đi vừa nghỉ ngơi, cũng không quá mệt nhọc.
Hiệu thuốc không lớn, bên trong chỉ có hai dược sĩ, bởi vì thời tiết quá nóng bọn họ đang lười biếng ngồi ở cửa nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng có chút gió thổi vào, mùi thuốc thuốc nồng nặc.
"Xin chào đồng chí, xin hỏi có cần gì không?"
"Xin chào." giọng cô gái mềm mại nói: "Cháu muốn mua một số loại dược liệu, đây là danh sách."
Dược sĩ nhận lấy nhìn xem, còn khá nhiều đấy.
Ông cười nói: "Đương quy, Hoàng kỳ những dược liệu thường dùng này đều có, Thương truật, Long nhang, Giáng hương cũng có, nhưng Thạch Hộc thì hết rồi, hai ngày sau mới về, đồng chí xem có được không?"
"Vâng ạ, cháu không gấp, cảm ơn bác." Tô Sính cởi nón cỏ che hơn phân nửa khuôn mặt, nụ cười đơn thuần.
Trong lòng dược sĩ "Ồ" một tiếng, cô gái nhỏ này thật xinh đẹp, mặt mày hiền lành.
"Được rồi, cháu chờ một chút."
Tô Sính gật đầu, đứng qua một bên, nhìn dược sĩ đi tới sau quầy, dựa theo danh sách cô đưa, thành thạo kéo ra ngăn kéo của tủ trăm ngăn, trong tay cầm một cái cân tiểu ly cân đong dược liệu.
Thị lực của cô rất tốt, dễ dàng nhìn rõ tên dược liệu viết trên tờ giấy đỏ dán bên ngoài tủ trăm ngăn.
Một dược sĩ khác lấy ra một xấp giấy lau sậy từ dưới quầy, tổng cộng có hai tờ một lớn một nhỏ. Sau khi bọc xong dùng dây cỏ buộc một cái nút, lại lấy một tờ giấy mỏng ghi tên thuốc nhét xuống dưới dây cỏ.
Bởi vì cô muốn mua nhiều dược liệu, cần một chút thời gian, dược sĩ nói: "Đồng chí, ngồi chờ một chút nhé."
"Dạ được." Tô Sính vừa dứt lời, hai người phụ nữ trung niên từ bên ngoài đi vào.
Một người thì nhìn rất khỏe mạnh, trên người còn thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, người còn lại tuy rằng rất biết chăm chút, nhưng sắc mặt hơi vàng vọt.
Tô Sính suy đoán chắc là nóng giận, uất ức dồn nén, cần phải điều hòa khí huyết, giải tỏa buồn bực. Bình thường dùng Bán hạ hậu phác thang* hoặc là Sài Hồ sơ can tán*, Đan Huyên tiêu diêu tán* cũng rất tốt, có thể giải độc gan, hạ hỏa.
* Tên các thang thuốc Đông y Trung Quốc.
Không biết dược sĩ kê đơn là loại nào.
"... Hôm nay cô ấy có đến thật không?" Người phụ nữ phía sau hỏi.
"Yên tâm, mỗi tháng họ đều tới đây mua dược liệu bồi bổ." Người phụ nữ trên người có mùi nước khử trùng liếc mắt nhìn hai dược sĩ đang bận rộn trong hiệu thuốc, cười mở miệng hỏi: "Dược sĩ Triệu, tôi nhờ ông bốc thang thuốc Sài Hồ sơ can tán đã xong chưa?"
Bình thường mấy thanh niên mười bảy mười tám tuổi cũng không quan tâm mấy chuyện này.
Dung Lam luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra.
Bà xua tay, bực bội nói: "Anh lo ngủ của anh đi, đừng lên tiếng, để em suy nghĩ thật kỹ."
Tô Sách trên lầu cũng đang suy nghĩ thằng nhóc Thẩm Thanh Tuyết kia rốt cuộc là có ý gì, lần đầu tiên đến nhà ăn cơm, hai người kia đều hỏi quà cáp gì đó, chỉ riêng cậu ta hỏi A Nhuyễn có phải là em ruột của mình hay không.
Tô Sách hừ cười một tiếng, có thể không phải sao, A Ngự cùng A Nhuyễn chính là anh em song sinh.
Trong đầu bỗng nhiên có ý nghĩ gì đó chợt lóe lên, nhưng đã quá mệt mỏi, anh còn chưa kịp bắt được, đã bị cái ngáp cắt ngang, xoay người ngủ thiếp đi.
Tô Sính rửa chén xong, mang dược liệu cất trên trên lầu xuống dưới lầu phơi nắng, kiểm kê một chút dược liệu thường dùng, thấy hoàng kỳ, bạch chỉ, nhục khấu đã hết, phải đi hiệu thuốc mua về bổ sung.
Liệt kê một danh sách, cô lấy một chiếc nón cỏ đan bằng lau sậy đội lên đầu và đi ra ngoài.
Trời rất nóng, dọc theo đường đi hầu như không gặp được ai, hiệu thuốc cách quân khu khoảng hai cây số, cô phải đi bốn mươi phút.
Một đường vừa đi vừa nghỉ ngơi, cũng không quá mệt nhọc.
Hiệu thuốc không lớn, bên trong chỉ có hai dược sĩ, bởi vì thời tiết quá nóng bọn họ đang lười biếng ngồi ở cửa nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng có chút gió thổi vào, mùi thuốc thuốc nồng nặc.
"Xin chào đồng chí, xin hỏi có cần gì không?"
"Xin chào." giọng cô gái mềm mại nói: "Cháu muốn mua một số loại dược liệu, đây là danh sách."
Dược sĩ nhận lấy nhìn xem, còn khá nhiều đấy.
Ông cười nói: "Đương quy, Hoàng kỳ những dược liệu thường dùng này đều có, Thương truật, Long nhang, Giáng hương cũng có, nhưng Thạch Hộc thì hết rồi, hai ngày sau mới về, đồng chí xem có được không?"
"Vâng ạ, cháu không gấp, cảm ơn bác." Tô Sính cởi nón cỏ che hơn phân nửa khuôn mặt, nụ cười đơn thuần.
Trong lòng dược sĩ "Ồ" một tiếng, cô gái nhỏ này thật xinh đẹp, mặt mày hiền lành.
"Được rồi, cháu chờ một chút."
Tô Sính gật đầu, đứng qua một bên, nhìn dược sĩ đi tới sau quầy, dựa theo danh sách cô đưa, thành thạo kéo ra ngăn kéo của tủ trăm ngăn, trong tay cầm một cái cân tiểu ly cân đong dược liệu.
Thị lực của cô rất tốt, dễ dàng nhìn rõ tên dược liệu viết trên tờ giấy đỏ dán bên ngoài tủ trăm ngăn.
Một dược sĩ khác lấy ra một xấp giấy lau sậy từ dưới quầy, tổng cộng có hai tờ một lớn một nhỏ. Sau khi bọc xong dùng dây cỏ buộc một cái nút, lại lấy một tờ giấy mỏng ghi tên thuốc nhét xuống dưới dây cỏ.
Bởi vì cô muốn mua nhiều dược liệu, cần một chút thời gian, dược sĩ nói: "Đồng chí, ngồi chờ một chút nhé."
"Dạ được." Tô Sính vừa dứt lời, hai người phụ nữ trung niên từ bên ngoài đi vào.
Một người thì nhìn rất khỏe mạnh, trên người còn thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, người còn lại tuy rằng rất biết chăm chút, nhưng sắc mặt hơi vàng vọt.
Tô Sính suy đoán chắc là nóng giận, uất ức dồn nén, cần phải điều hòa khí huyết, giải tỏa buồn bực. Bình thường dùng Bán hạ hậu phác thang* hoặc là Sài Hồ sơ can tán*, Đan Huyên tiêu diêu tán* cũng rất tốt, có thể giải độc gan, hạ hỏa.
* Tên các thang thuốc Đông y Trung Quốc.
Không biết dược sĩ kê đơn là loại nào.
"... Hôm nay cô ấy có đến thật không?" Người phụ nữ phía sau hỏi.
"Yên tâm, mỗi tháng họ đều tới đây mua dược liệu bồi bổ." Người phụ nữ trên người có mùi nước khử trùng liếc mắt nhìn hai dược sĩ đang bận rộn trong hiệu thuốc, cười mở miệng hỏi: "Dược sĩ Triệu, tôi nhờ ông bốc thang thuốc Sài Hồ sơ can tán đã xong chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.