[Thập Niên 70] Đoàn Sủng Thiên Kim Thật
Chương 7: Không Sao Đâu (1)
Mi Nhãn Khiển Quyển
06/03/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh không mở miệng còn đỡ, vừa mở miệng thì lửa giận của hai người kia lại dâng lên, mặt Tô Sách u ám: “Cậu có ý gì? Muốn hủy hôn hả? Được đó, bây giờ lập tức đi tìm ông cụ nhà cậu nói rõ ràng, tránh cho một số người cho là nhà họ Tô chúng tôi trèo cao.”
Thẩm Thanh Tuyết ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, anh ta ngoài cười nhưng trong không cười: “Rút lui đi A Diễm, cùng lắm thì trở về chịu ăn đòn thôi.” Kiều Kiều nhà anh ta tốt như vậy mà cậu còn không vui sao? Không đánh chết cậu.
Những người can ngăn thấy ba người bọn họ lại muốn đánh nhau, tay chân luống cuống can ngăn, bóng rổ không biết đã lăn đến góc nào.
Vật lộn gần nửa đêm, Tô Sách mang gương mặt đầy vết thương về nhà, đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon.
Bây giờ là hơn chín giờ, Tô Ngự bưng đĩa nho mới rửa khoanh chân xem tivi, thấy gương mặt sưng húp của anh ấy thì hoang mang: “Đánh bóng rổ có thể ngã thành bộ dạng này sao?”
Tô Sách nhắm mắt lại, lười nói chuyện với anh ấy.
Ngày hôm sau, Tô Ngự ăn sáng ở phòng bếp căng cuống họng hét: “Ba! Mẹ! Tối hôm qua anh đánh nhau với người ta!”
“Sáng sớm hét cái gì?” Dung Lam tới phòng bếp lấy bát đũa ra: “Con mới vừa nói cái gì? Anh của con đánh nhau với người ta hả?”
“Đúng vậy, người chơi bóng rổ với anh ấy tối hôm qua đều bị anh ấy ra tay.” Mặt mày Tô Ngự hớn hở, miêu tả dáng vẻ bị thương của đám con em trong khu tập thể mà mình nhìn thấy với mẹ anh ấy trong phòng ăn: “Con trai của quân trưởng Thẩm, còn có em rể con cũng bị anh ấy đánh.”
Nói xong lời cuối cùng, vẫn không quên khen ngợi: "Anh ấy đúng là hổ mà."
"Đừng gọi người ta bậy bạ, ai là em rể của em?" Gương mặt Tô Sách lạnh lùng, từ trên lầu đi xuống: "Người ta cũng không bằng lòng nhận em là anh em vợ. Mẹ, dưa hái xanh không ngọt, cuộc hôn nhân này nhà mình hủy bỏ đi."
"Tối hôm qua không phải anh còn hấp tấp gọi người ta là em rể sao?" Bị anh ấy mắng cho một trận Tô Ngự cũng hơi ấm ức.
"Lằng nhằng cái gì?" Đầu óc Dung Lam cũng bị bọn họ làm hồ đồ rồi: "A Ngự, đi gọi ba con tới đây, nói rõ ràng đầu đuôi chuyện xảy ra xem nào."
Tô Định Bang bị con trai út kéo ra khỏi phòng ngồi ở trên ghế, còn buồn ngủ ngáp không ngừng.
Dung Lam đạp ông một đạp dưới bàn, Tô Định Bang hơi tỉnh táo lại.
“Là như thế này…" Tô Sách nghiêm mặt kể lại chuyện tối qua một lượt: “Nghe ý của Thẩm Thanh Tuyết thì cô bé nhà họ Thẩm chắc là có tình cảm với Trần Diễm, tên nhóc thối Trần Diễm này hình như không tình nguyện đối với hôn ước này của nhà mình."
Sau khi Tô Định Bang nghe xong, lập tức tỉnh ngủ, ăn sáng cũng không muốn ăn, đột nhiên đứng dậy: "Tôi đi tới nhà họ Trần hỏi rõ ràng, nếu đúng là coi thường A Nhuyễn thì trực tiếp từ hôn."
Dung Lam không vui: "Ông hấp tấp cái gì? Lúc bọn trẻ đánh nhau nói gì cũng chỉ là nói nhảm, làm sao có thể tin được. Tối hôm qua A Diễm đến đây không phải còn rất tốt sao? Để tôi hỏi lại Mộ Yên xem là xảy ra chuyện gì, ba cha con các người ngậm chặt miệng lại cho tôi, đừng để A Nhuyễn nghe thấy mấy câu này."
"Con biết rồi…" Tô Sách sốt ruột trả lời, anh ấy còn đang kìm nén tức giận, lúc ngẩng đầu vô tình nhìn lên cầu thang, anh sửng sốt.
"Em gái."
Những người còn lại cũng bất giác nhìn lên.
Cô gái đứng trên bậc thang mặt mày mềm mại, đầu ngón tay tái xanh nắm lấy lan can gỗ.
Tô Sính hoàn hồn, nhếch môi cười ngại ngùng, nói: "Con ngủ quên mất."
"Mau tới ăn cơm đi con gái." Dung Lam liếc mắt với bọn họ, lại cầm bát sứ qua múc cháo cho con gái.
Anh không mở miệng còn đỡ, vừa mở miệng thì lửa giận của hai người kia lại dâng lên, mặt Tô Sách u ám: “Cậu có ý gì? Muốn hủy hôn hả? Được đó, bây giờ lập tức đi tìm ông cụ nhà cậu nói rõ ràng, tránh cho một số người cho là nhà họ Tô chúng tôi trèo cao.”
Thẩm Thanh Tuyết ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, anh ta ngoài cười nhưng trong không cười: “Rút lui đi A Diễm, cùng lắm thì trở về chịu ăn đòn thôi.” Kiều Kiều nhà anh ta tốt như vậy mà cậu còn không vui sao? Không đánh chết cậu.
Những người can ngăn thấy ba người bọn họ lại muốn đánh nhau, tay chân luống cuống can ngăn, bóng rổ không biết đã lăn đến góc nào.
Vật lộn gần nửa đêm, Tô Sách mang gương mặt đầy vết thương về nhà, đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon.
Bây giờ là hơn chín giờ, Tô Ngự bưng đĩa nho mới rửa khoanh chân xem tivi, thấy gương mặt sưng húp của anh ấy thì hoang mang: “Đánh bóng rổ có thể ngã thành bộ dạng này sao?”
Tô Sách nhắm mắt lại, lười nói chuyện với anh ấy.
Ngày hôm sau, Tô Ngự ăn sáng ở phòng bếp căng cuống họng hét: “Ba! Mẹ! Tối hôm qua anh đánh nhau với người ta!”
“Sáng sớm hét cái gì?” Dung Lam tới phòng bếp lấy bát đũa ra: “Con mới vừa nói cái gì? Anh của con đánh nhau với người ta hả?”
“Đúng vậy, người chơi bóng rổ với anh ấy tối hôm qua đều bị anh ấy ra tay.” Mặt mày Tô Ngự hớn hở, miêu tả dáng vẻ bị thương của đám con em trong khu tập thể mà mình nhìn thấy với mẹ anh ấy trong phòng ăn: “Con trai của quân trưởng Thẩm, còn có em rể con cũng bị anh ấy đánh.”
Nói xong lời cuối cùng, vẫn không quên khen ngợi: "Anh ấy đúng là hổ mà."
"Đừng gọi người ta bậy bạ, ai là em rể của em?" Gương mặt Tô Sách lạnh lùng, từ trên lầu đi xuống: "Người ta cũng không bằng lòng nhận em là anh em vợ. Mẹ, dưa hái xanh không ngọt, cuộc hôn nhân này nhà mình hủy bỏ đi."
"Tối hôm qua không phải anh còn hấp tấp gọi người ta là em rể sao?" Bị anh ấy mắng cho một trận Tô Ngự cũng hơi ấm ức.
"Lằng nhằng cái gì?" Đầu óc Dung Lam cũng bị bọn họ làm hồ đồ rồi: "A Ngự, đi gọi ba con tới đây, nói rõ ràng đầu đuôi chuyện xảy ra xem nào."
Tô Định Bang bị con trai út kéo ra khỏi phòng ngồi ở trên ghế, còn buồn ngủ ngáp không ngừng.
Dung Lam đạp ông một đạp dưới bàn, Tô Định Bang hơi tỉnh táo lại.
“Là như thế này…" Tô Sách nghiêm mặt kể lại chuyện tối qua một lượt: “Nghe ý của Thẩm Thanh Tuyết thì cô bé nhà họ Thẩm chắc là có tình cảm với Trần Diễm, tên nhóc thối Trần Diễm này hình như không tình nguyện đối với hôn ước này của nhà mình."
Sau khi Tô Định Bang nghe xong, lập tức tỉnh ngủ, ăn sáng cũng không muốn ăn, đột nhiên đứng dậy: "Tôi đi tới nhà họ Trần hỏi rõ ràng, nếu đúng là coi thường A Nhuyễn thì trực tiếp từ hôn."
Dung Lam không vui: "Ông hấp tấp cái gì? Lúc bọn trẻ đánh nhau nói gì cũng chỉ là nói nhảm, làm sao có thể tin được. Tối hôm qua A Diễm đến đây không phải còn rất tốt sao? Để tôi hỏi lại Mộ Yên xem là xảy ra chuyện gì, ba cha con các người ngậm chặt miệng lại cho tôi, đừng để A Nhuyễn nghe thấy mấy câu này."
"Con biết rồi…" Tô Sách sốt ruột trả lời, anh ấy còn đang kìm nén tức giận, lúc ngẩng đầu vô tình nhìn lên cầu thang, anh sửng sốt.
"Em gái."
Những người còn lại cũng bất giác nhìn lên.
Cô gái đứng trên bậc thang mặt mày mềm mại, đầu ngón tay tái xanh nắm lấy lan can gỗ.
Tô Sính hoàn hồn, nhếch môi cười ngại ngùng, nói: "Con ngủ quên mất."
"Mau tới ăn cơm đi con gái." Dung Lam liếc mắt với bọn họ, lại cầm bát sứ qua múc cháo cho con gái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.