Thập Niên 70 Đoạt Lại Không Gian Dọn Sạch Cả Nhà
Chương 47:
Không Sơn Linh Vũ
21/09/2024
Bởi vì phải gặt lúa nên lưỡi liềm đã được mài sẵn, lưỡi sắc bén lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tần Hàn Thư và lưỡi liềm trong tay cô, Liêu Vũ Khiết không khỏi run rẩy. Cô ta chợt nhận ra rằng trong nhóm thanh niên trí thức, tất cả mọi người đều là một tập thể, nếu cô ta lười biếng, sẽ ảnh hưởng đến cả nhóm, và đương nhiên, Tần Hàn Thư cũng nằm trong số đó.
Lúc này, trong lòng Liêu Vũ Khiết cảm thấy rất sợ hãi trước Tần Hàn Thư.
Khi thấy Tần Hàn Thư khẽ động tay với lưỡi liềm, cô ta liền hoảng hốt hét lên: “Tôi không lười nữa, không lười nữa được chưa?!”
Nói xong, Liêu Vũ Khiết lập tức cúi xuống bắt đầu gặt lúa, động tác nhanh nhẹn không kém gì Trương Kháng Mỹ, người giỏi nhất trong nhóm nữ thanh niên trí thức.
Chẳng bao lâu sau, Liêu Vũ Khiết đã theo kịp tiến độ, nhóm nữ thanh niên trí thức cũng hoàn thành nhiệm vụ đúng lúc bữa trưa được mang đến.
Trong những ngày mùa bận rộn, đội sản xuất đã cử người hấp bánh và mang đến cho những người đang làm việc trên cánh đồng.
Mọi người dùng trà kiều mạch để nuốt trôi bánh bao, đó coi như bữa trưa, nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục lao động.
Cường độ làm việc lần này gấp nhiều lần so với trước đây, các thanh niên trí thức mới đến cuối cùng cũng được trải nghiệm sự vất vả của người nông dân.
Dưới cái nắng gắt giữa trưa, Tần Hàn Thư cảm thấy mình sắp kiệt sức.
Đúng lúc này, kế toán Ngưu chạy đến, nói với Tần Hàn Thư: “Tiểu Tần à, sân phơi đang thiếu người, bí thư bảo em qua đó đi.”
Kế toán Ngưu, thường ngày luôn mặc quần áo bảnh bao, hôm nay cũng thay một bộ đồ lao động, nhưng vẫn không quên đeo chiếc kính gọng đen trên sống mũi.
Đám thanh niên trí thức sớm đã nghe nói rằng kế toán Ngưu không hề bị cận, đeo kính chỉ để giả vờ làm người có học.
Anh ta thực ra chưa từng đi học ngày nào, chỉ theo cha mình học được vài chữ và biết chút ít kế toán.
Giờ nhìn thấy anh ta đi làm việc mà vẫn không chịu tháo kính ra, mọi người không nhịn được cười thầm.
Kế toán Ngưu nhận ra điều đó, lập tức tỏ vẻ khó chịu.
Anh ta không nói với ai khác, mà chỉ thẳng vào Trương Kháng Mỹ: “Còn dám cười! Cô nhìn lại mình đi, lúa gặt còn để lại cả đoạn thân dài thế kia, không đạt yêu cầu, làm lại!”
Đây rõ ràng là nói dối trắng trợn, Trương Kháng Mỹ là người giỏi nhất trong nhóm nữ thanh niên trí thức.
Kế toán Ngưu chỉ cố tình gây khó dễ.
Nói xong, anh ta không thèm quan tâm đến sự phản đối của Trương Kháng Mỹ, đẩy gọng kính lên mũi một cách làm bộ làm tịch, rồi thúc giục Tần Hàn Thư: “Mau đi đi, đến đó tìm Lan Hoa, con gái bí thư.”
Tần Hàn Thư thấy khó hiểu nhưng cũng không hỏi thêm, cất liềm rồi đi theo đường bờ ruộng.
Phía sau, Liêu Vũ Khiết lên tiếng: “Kế toán Ngưu, có phải anh thông báo nhầm người rồi không? Bí thư gọi tôi đến sân phơi mà.”
Kế toán Ngưu khó chịu “tặc” một tiếng: “Cô nghi ngờ khả năng làm việc của tôi à? Thông báo nhầm... tôi mà mắc lỗi sơ đẳng thế được sao?!”
Liêu Vũ Khiết nhìn theo bóng lưng của Kế toán Ngưu rồi khẽ nhổ một bãi nước bọt.
Triệu Nhược hỏi: “Đi sân phơi có gì sao?”
Liêu Vũ Khiết lườm cô ta, giọng không mấy kiên nhẫn: “Đi sân phơi chỉ cần phơi và đảo lúa, là công việc nhàn nhã nhất trong mùa gặt.”
Liêu Vũ Khiết lầm bầm phàn nàn: “Rõ ràng tôi quen biết nhà bí thư nhiều hơn, bí thư phải chiếu cố tôi mới đúng, sao lại cứ chăm chăm lo cho Tần Hàn Thư chứ? Còn mấy hôm trước nữa, cũng là Tần Hàn Thư được lát gạch trong nhà, mà nhà tôi thì đến cái tủ cũng không có...”
Cô ta cứ tiếp tục trách móc, trong khi Triệu Nhược chỉ siết chặt tay nắm chiếc liềm.
***
Kế toán Ngưu chỉ đường cho Tần Hàn Thư rồi để cô tự đi đến sân phơi.
Lúa sau khi được gặt sẽ được đập lúa để lấy hạt, rồi chuyển lên sân phơi để phơi khô.
Sân phơi rất rộng, lúc này có khoảng bảy, tám người đang làm việc, phần lớn là các bà thím lớn tuổi và một số cô gái trẻ.
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tần Hàn Thư và lưỡi liềm trong tay cô, Liêu Vũ Khiết không khỏi run rẩy. Cô ta chợt nhận ra rằng trong nhóm thanh niên trí thức, tất cả mọi người đều là một tập thể, nếu cô ta lười biếng, sẽ ảnh hưởng đến cả nhóm, và đương nhiên, Tần Hàn Thư cũng nằm trong số đó.
Lúc này, trong lòng Liêu Vũ Khiết cảm thấy rất sợ hãi trước Tần Hàn Thư.
Khi thấy Tần Hàn Thư khẽ động tay với lưỡi liềm, cô ta liền hoảng hốt hét lên: “Tôi không lười nữa, không lười nữa được chưa?!”
Nói xong, Liêu Vũ Khiết lập tức cúi xuống bắt đầu gặt lúa, động tác nhanh nhẹn không kém gì Trương Kháng Mỹ, người giỏi nhất trong nhóm nữ thanh niên trí thức.
Chẳng bao lâu sau, Liêu Vũ Khiết đã theo kịp tiến độ, nhóm nữ thanh niên trí thức cũng hoàn thành nhiệm vụ đúng lúc bữa trưa được mang đến.
Trong những ngày mùa bận rộn, đội sản xuất đã cử người hấp bánh và mang đến cho những người đang làm việc trên cánh đồng.
Mọi người dùng trà kiều mạch để nuốt trôi bánh bao, đó coi như bữa trưa, nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục lao động.
Cường độ làm việc lần này gấp nhiều lần so với trước đây, các thanh niên trí thức mới đến cuối cùng cũng được trải nghiệm sự vất vả của người nông dân.
Dưới cái nắng gắt giữa trưa, Tần Hàn Thư cảm thấy mình sắp kiệt sức.
Đúng lúc này, kế toán Ngưu chạy đến, nói với Tần Hàn Thư: “Tiểu Tần à, sân phơi đang thiếu người, bí thư bảo em qua đó đi.”
Kế toán Ngưu, thường ngày luôn mặc quần áo bảnh bao, hôm nay cũng thay một bộ đồ lao động, nhưng vẫn không quên đeo chiếc kính gọng đen trên sống mũi.
Đám thanh niên trí thức sớm đã nghe nói rằng kế toán Ngưu không hề bị cận, đeo kính chỉ để giả vờ làm người có học.
Anh ta thực ra chưa từng đi học ngày nào, chỉ theo cha mình học được vài chữ và biết chút ít kế toán.
Giờ nhìn thấy anh ta đi làm việc mà vẫn không chịu tháo kính ra, mọi người không nhịn được cười thầm.
Kế toán Ngưu nhận ra điều đó, lập tức tỏ vẻ khó chịu.
Anh ta không nói với ai khác, mà chỉ thẳng vào Trương Kháng Mỹ: “Còn dám cười! Cô nhìn lại mình đi, lúa gặt còn để lại cả đoạn thân dài thế kia, không đạt yêu cầu, làm lại!”
Đây rõ ràng là nói dối trắng trợn, Trương Kháng Mỹ là người giỏi nhất trong nhóm nữ thanh niên trí thức.
Kế toán Ngưu chỉ cố tình gây khó dễ.
Nói xong, anh ta không thèm quan tâm đến sự phản đối của Trương Kháng Mỹ, đẩy gọng kính lên mũi một cách làm bộ làm tịch, rồi thúc giục Tần Hàn Thư: “Mau đi đi, đến đó tìm Lan Hoa, con gái bí thư.”
Tần Hàn Thư thấy khó hiểu nhưng cũng không hỏi thêm, cất liềm rồi đi theo đường bờ ruộng.
Phía sau, Liêu Vũ Khiết lên tiếng: “Kế toán Ngưu, có phải anh thông báo nhầm người rồi không? Bí thư gọi tôi đến sân phơi mà.”
Kế toán Ngưu khó chịu “tặc” một tiếng: “Cô nghi ngờ khả năng làm việc của tôi à? Thông báo nhầm... tôi mà mắc lỗi sơ đẳng thế được sao?!”
Liêu Vũ Khiết nhìn theo bóng lưng của Kế toán Ngưu rồi khẽ nhổ một bãi nước bọt.
Triệu Nhược hỏi: “Đi sân phơi có gì sao?”
Liêu Vũ Khiết lườm cô ta, giọng không mấy kiên nhẫn: “Đi sân phơi chỉ cần phơi và đảo lúa, là công việc nhàn nhã nhất trong mùa gặt.”
Liêu Vũ Khiết lầm bầm phàn nàn: “Rõ ràng tôi quen biết nhà bí thư nhiều hơn, bí thư phải chiếu cố tôi mới đúng, sao lại cứ chăm chăm lo cho Tần Hàn Thư chứ? Còn mấy hôm trước nữa, cũng là Tần Hàn Thư được lát gạch trong nhà, mà nhà tôi thì đến cái tủ cũng không có...”
Cô ta cứ tiếp tục trách móc, trong khi Triệu Nhược chỉ siết chặt tay nắm chiếc liềm.
***
Kế toán Ngưu chỉ đường cho Tần Hàn Thư rồi để cô tự đi đến sân phơi.
Lúa sau khi được gặt sẽ được đập lúa để lấy hạt, rồi chuyển lên sân phơi để phơi khô.
Sân phơi rất rộng, lúc này có khoảng bảy, tám người đang làm việc, phần lớn là các bà thím lớn tuổi và một số cô gái trẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.