Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 24:
Yểu Khước
01/04/2024
Nếu không có gì bất ngờ thì chuyện này do nhà Phương Cường làm.
Đúng là ghê tởm.
Viên Tú Thải nghe được chuyện này lúc đang bận rộn thu hoạch rau ngoài đồng với mọi người, nghe xong lập tức điên lên, muốn đi tìm Phương Cường tặng cho anh ta mấy bạt tai nhưng lại bị mấy phụ nữ gần đó ngăn lại, bảo bà ấy bình tĩnh, đừng tức giận.
Gia đình kia đang nằm mơ giữa ban ngày, để họ ăn cứt đi!
Không đáng để tức, tức hại sức khoẻ.
Khuyên can mãi thì Viên Tú Thải mới bình tĩnh lại, buổi chiều về đến nhà, bà ấy dặn con gái lớn đừng để tâm những tin đồn nhảm nhí này, cho dù ba mẹ có chết cũng sẽ không để như ý nguyện.
Tề Ngọc Liên mắng rất lâu, bây giờ cô ấy mới bình tĩnh lại được chút:
“Em vẫn khó chịu lắm, tuy nhiên nhiều người nhớ thương chị em quá. Lúc Phương Cường chưa kết hôn đã mơ ước chị em rồi, lúc đó chị em vẫn còn là đứa trẻ cơ, em còn nhỏ hơn chị em nữa. Em nghe chuyện này từ các thím của em, nghe nói từ khi chị em mười lăm tuổi thì đàn ông nào cũng muốn cưới chị em, nếu không phải do ba mẹ em giỏi giang thì chị em đã bị bán từ lâu rồi.”
Nhị Nha có thể làm chứng, cô ấy làm chứng Ngọc Liên nói không sai, đừng nói là trong đội, trong công xã có rất nhiều chàng trai trẻ có điều kiện không tồi muốn cưới chị Ngọc Trân.
Chị Ngọc Trân rất được yêu mến.
Tề Ngọc Trân: “Nhị Nha, em quá khoa trương.”
Tề Ngọc Liên: “Không khoa trương, không khoa trương, chị tốt như vậy thật mà.”
An Lâm: “Tính cách, ngoại hình và giọng nói của chị em đều xuất sắc về mọi mặt, cũng chỉ có Tống Tầm Châu mới có thể miễn cưỡng xứng với chị em.”
Không đợi em gái trả lời, Tề Ngọc Trân đã nói:
“Không xuất sắc, em rất bình thường, giọng em không to, người khác hay không nghe rõ em nói gì.”
Bỏ qua thanh niên Tống đi, em gái nói thì không sao, từ miệng An Lâm nói ra mới đáng sợ.
Nhị Nha: “Khi còn nhỏ, em ghen tị với chị Ngọc Trân vì có một người mẹ như dì Tú Thải. Bây giờ em ghen tị với các con của chị Ngọc Trân, ghen tị bọn nó có người mẹ như chị Ngọc Trân.
Nếu tính tình mẹ em bằng một nửa chị Ngọc Trân thì em không biết mình sẽ là một cô gái tự tin cởi mở đến nhường nào.”
An Lâm: “Nếu là chị thì chị cũng sẽ cởi mở. Mẹ chị tính tình hấp tấp, thực sự khiến chị đau đầu.”
Nhị Nha: “Em cảm thấy thanh niên An cũng rất cởi mở mà.”
Không cần phải cởi mở hơn đâu, nếu thanh niên An mà “cởi mở” hơn thì sẽ rất đáng sợ.
“Tính chị làm gì cởi mở đâu, đừng nói đùa như vậy.”
An Lâm không nói tiếp, có thể trước đây cô ấy là một người cởi mở, nhưng sau khi về nông thôn lại trở nên không thể cởi mở được nữa.
Dù sao nơi cô ấy đang sống cũng là quê của Nhị Nha, dù có ngu ngốc đến đâu thì cô ấy cũng biết có một số điều không thể nói trước mặt họ.
Tề Ngọc Trân đặt việc này sang một bên, mọi người cùng nhau làm việc.
Phương Cường bị đánh rồi!
Khi nghe tin này, Tề Ngọc Trân thấy bình thường.
Cô chỉ hy vọng khi Đường Nữu biết được tin này sẽ vui vẻ, cô ấy có thể đón một cái Tết an nhàn bên hai cô con gái và bà Liễu.
Phương Cường bị đánh thì quả là tin vui, nghe thấy chính Phương Cường ồn ào nói rằng mình bị ba bốn người đánh, hỏi anh ta có mấy người, tên gì, anh ta lại không trả lời được.
Xem ra không phải người trong đội đánh anh ta, lại không chỉ đánh anh ta một lần, chỉ cần Phương Cường ở một mình thì họ sẽ tìm cơ hội trùm bao tải rồi đánh anh ta.
Người bình thường nghe tin này xong thấy rất vui, Phương Cường thích bạo hành gia đình, thích đánh đập vợ con đúng không?
Để anh ta cũng trải nghiệm cảm giác bị đánh bán sống bán chết.
Phương Cường nhờ Tề Hồng Quân lấy lại công bằng cho anh ta nhưng chuyện này Tề Hồng Quân không thể giải quyết công bằng được, chuyện Phương Cường muốn cưới con gái ông ấy đã truyền khắp cả đại đội rồi.
Cho nên bề ngoài tỏ ra đồng ý, lừa cho qua chuyện chứ trên thực tế không làm gì và cũng sẽ không điều tra xem sốt cuộc ai là người đánh anh ta.
Đúng là ghê tởm.
Viên Tú Thải nghe được chuyện này lúc đang bận rộn thu hoạch rau ngoài đồng với mọi người, nghe xong lập tức điên lên, muốn đi tìm Phương Cường tặng cho anh ta mấy bạt tai nhưng lại bị mấy phụ nữ gần đó ngăn lại, bảo bà ấy bình tĩnh, đừng tức giận.
Gia đình kia đang nằm mơ giữa ban ngày, để họ ăn cứt đi!
Không đáng để tức, tức hại sức khoẻ.
Khuyên can mãi thì Viên Tú Thải mới bình tĩnh lại, buổi chiều về đến nhà, bà ấy dặn con gái lớn đừng để tâm những tin đồn nhảm nhí này, cho dù ba mẹ có chết cũng sẽ không để như ý nguyện.
Tề Ngọc Liên mắng rất lâu, bây giờ cô ấy mới bình tĩnh lại được chút:
“Em vẫn khó chịu lắm, tuy nhiên nhiều người nhớ thương chị em quá. Lúc Phương Cường chưa kết hôn đã mơ ước chị em rồi, lúc đó chị em vẫn còn là đứa trẻ cơ, em còn nhỏ hơn chị em nữa. Em nghe chuyện này từ các thím của em, nghe nói từ khi chị em mười lăm tuổi thì đàn ông nào cũng muốn cưới chị em, nếu không phải do ba mẹ em giỏi giang thì chị em đã bị bán từ lâu rồi.”
Nhị Nha có thể làm chứng, cô ấy làm chứng Ngọc Liên nói không sai, đừng nói là trong đội, trong công xã có rất nhiều chàng trai trẻ có điều kiện không tồi muốn cưới chị Ngọc Trân.
Chị Ngọc Trân rất được yêu mến.
Tề Ngọc Trân: “Nhị Nha, em quá khoa trương.”
Tề Ngọc Liên: “Không khoa trương, không khoa trương, chị tốt như vậy thật mà.”
An Lâm: “Tính cách, ngoại hình và giọng nói của chị em đều xuất sắc về mọi mặt, cũng chỉ có Tống Tầm Châu mới có thể miễn cưỡng xứng với chị em.”
Không đợi em gái trả lời, Tề Ngọc Trân đã nói:
“Không xuất sắc, em rất bình thường, giọng em không to, người khác hay không nghe rõ em nói gì.”
Bỏ qua thanh niên Tống đi, em gái nói thì không sao, từ miệng An Lâm nói ra mới đáng sợ.
Nhị Nha: “Khi còn nhỏ, em ghen tị với chị Ngọc Trân vì có một người mẹ như dì Tú Thải. Bây giờ em ghen tị với các con của chị Ngọc Trân, ghen tị bọn nó có người mẹ như chị Ngọc Trân.
Nếu tính tình mẹ em bằng một nửa chị Ngọc Trân thì em không biết mình sẽ là một cô gái tự tin cởi mở đến nhường nào.”
An Lâm: “Nếu là chị thì chị cũng sẽ cởi mở. Mẹ chị tính tình hấp tấp, thực sự khiến chị đau đầu.”
Nhị Nha: “Em cảm thấy thanh niên An cũng rất cởi mở mà.”
Không cần phải cởi mở hơn đâu, nếu thanh niên An mà “cởi mở” hơn thì sẽ rất đáng sợ.
“Tính chị làm gì cởi mở đâu, đừng nói đùa như vậy.”
An Lâm không nói tiếp, có thể trước đây cô ấy là một người cởi mở, nhưng sau khi về nông thôn lại trở nên không thể cởi mở được nữa.
Dù sao nơi cô ấy đang sống cũng là quê của Nhị Nha, dù có ngu ngốc đến đâu thì cô ấy cũng biết có một số điều không thể nói trước mặt họ.
Tề Ngọc Trân đặt việc này sang một bên, mọi người cùng nhau làm việc.
Phương Cường bị đánh rồi!
Khi nghe tin này, Tề Ngọc Trân thấy bình thường.
Cô chỉ hy vọng khi Đường Nữu biết được tin này sẽ vui vẻ, cô ấy có thể đón một cái Tết an nhàn bên hai cô con gái và bà Liễu.
Phương Cường bị đánh thì quả là tin vui, nghe thấy chính Phương Cường ồn ào nói rằng mình bị ba bốn người đánh, hỏi anh ta có mấy người, tên gì, anh ta lại không trả lời được.
Xem ra không phải người trong đội đánh anh ta, lại không chỉ đánh anh ta một lần, chỉ cần Phương Cường ở một mình thì họ sẽ tìm cơ hội trùm bao tải rồi đánh anh ta.
Người bình thường nghe tin này xong thấy rất vui, Phương Cường thích bạo hành gia đình, thích đánh đập vợ con đúng không?
Để anh ta cũng trải nghiệm cảm giác bị đánh bán sống bán chết.
Phương Cường nhờ Tề Hồng Quân lấy lại công bằng cho anh ta nhưng chuyện này Tề Hồng Quân không thể giải quyết công bằng được, chuyện Phương Cường muốn cưới con gái ông ấy đã truyền khắp cả đại đội rồi.
Cho nên bề ngoài tỏ ra đồng ý, lừa cho qua chuyện chứ trên thực tế không làm gì và cũng sẽ không điều tra xem sốt cuộc ai là người đánh anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.