Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 30:
Yểu Khước
01/04/2024
“Em không phải đứa trẻ hai tuổi, em là đứa trẻ mười hai tuổi.”
Hai chị em nói chuyện, rất nhanh đã đến ký túc xá thanh niên, Tề Ngọc Liên đến gần cửa ký túc xá thanh niên kiểm tra và xác nhận cửa đã khóa.
Hàng rào ký túc xá thanh niên không cao lắm, cách đó vài mét có thể nhìn thấy tình hình trong sân.
Ban nãy lúc chưa đến gần họ đã nhìn vào trong sân, không có ánh đèn, tối đen như mực, xem ra mọi người đã nghỉ ngơi.
Trong bữa tối, cô không nghe thanh niên An nói chuyện đi chơi buổi tối.
Nếu cô ấy có ý định ra ngoài đi dạo thì chắc chắn sẽ nói ra.
“Hẳn là đã đi ngủ rồi, đêm giao thừa mà cũng ngủ sớm như vậy.”
Tề Ngọc Liên buồn bực.
Họ đến tuổi này rồi mà giao thừa cũng ngủ sớm như vậy?
Tề Ngọc Trân có thể hiểu được:
“Dù sao thì nơi này không phải quê hương của họ, người thân cũng không ở bên cạnh, ăn xong đi ngủ là chuyện bình thường.”
Trong hoàn cảnh tương tự, nếu là cô, cô cũng sẽ chọn đi ngủ sớm.
“Vậy chúng ta đi chợ đi.”
Lúc này Tề Ngọc Liên càng nóng lòng muốn đi chợ tiêu một xu đó.
Đêm giao thừa, hợp tác xã mua bán sẽ không đóng cửa quá sớm, nếu trong chợ không có quầy hàng thì đến hợp tác xã mua bán để xài tiền.
“Em kêu giúp chị: Thanh niên Tống, anh để quên đồ ở nhà chúng em.
Kêu hai lần, chúng ta đợi năm phút, nếu không ai ra thì chúng ta rời đi.“
Tề Ngọc Trân lấy ra một xu đưa cho em gái mình.
Một xu là phí cảm ơn em gái.
Tề Ngọc Liên vốn đang lo lắng mình làm phiền thanh niên Sầm, sợ về sau đi học bị nhằm vào, giờ có một xu nên lập tức không sợ gì cả, hô về phía kí túc xá thanh niên hai lần.
Sau khi hô xong, cô ấy thấp giọng hỏi chị gái mình:
“Nếu thanh niên Tống không ra ngoài, chúng ta có thể đợi đến sáng ngày mai rồi nói sau.”
“Ừm.”
Đồng ý vậy thôi chứ Tề Ngọc Trân đang nghĩ là qua đêm nay cô sẽ không nhắc tới nữa.
Tề Ngọc Liên: “Mong thanh niên An đừng chạy ra.”
Nếu thanh niên An dò hỏi thì không hay lắm.
“Cô ấy sẽ không ra, chúng ta không mang theo đồ gì ngon.”
Tề Ngọc Trân đếm thầm trong lòng, đếm đến ba trăm thì sẽ đi.
Khi cô đếm đến một trăm năm mươi bảy thì nghe được động tĩnh.
Là Tống Tầm Chu đi ra, trên tay còn cầm cây đèn dầu, anh mở khóa ra ngoài sân, đứng trước mặt hai chị em, không gây ra tiếng động.
Tề Ngọc Trân đưa chiếc đèn dầu trong tay cho em gái, nhỏ giọng nói với Tống Tầm Chu:
“Em có chuyện muốn nói với anh, chúng ta ra kia nói chuyện được không?”
Cô chỉ vào một nơi không dễ bị người khác nhìn thấy.
“Được.”
“Ngọc Liên, em vào sân đợi chị, chị nói xong sẽ gọi em.”
Cô để em gái vào sân vì lo em gái không đề phòng, bị đánh lén, đứng trong sân sẽ an toàn hơn.
Tề Ngọc Liên nghe chị gái nói thì đi vào trong sân, đứng sát bên trong cổng.
Sau khi sắp xếp em gái, hai người đi đến địa điểm mà Tề Ngọc Trân đã chỉ.
Tề Ngọc Trân ngẩng đầu nhìn Tống Tầm Chu, nói:
“Hiện tại anh còn thích em không?”
“Nếu anh nói không thích thì là nói dối.”
Có nghĩa là vẫn còn thích?
Nếu thanh niên Tống vẫn thích cô thì cô có thể nói tiếp vế sau rồi.
“Chúng ta có thử mà không để người khác biết. Đừng đặc biệt đến tìm em, đừng tặng bất cứ thứ gì cho gia đình em, chúng ta cũng đừng nắm tay, dù sao thì đừng làm gì hết…”
Tề Ngọc Trân nói, tự cảm thấy mình vớ vẩn.
Tống Tầm Chu cũng không tỏ ý kiến, vì vậy cô tiếp tục nói:
“Sau khi chúng ta thử qua lại thì em sẽ không cố ý tránh mặt anh, khi gặp nhau em sẽ nói chuyện bình thường với anh, những chuyện khác cũng vẫn như bình thường.
Sau này anh về quê không quay lại nông thôn nữa thì chúng ta sẽ chấm dứt, nếu em đính hôn, hoặc nếu anh yêu cô gái khác thì nói cho đối phương một tiếng, quay lại cuộc sống bình thường trước kia, anh thấy được không”
Đến nắm tay còn không được nắm thì quen hay không quen có khác gì.
Tống Tầm Chu lại không phản đối:
“Được... Cho nên bây giờ anh đang nằm mơ sao?”
Tề Ngọc Trân không trả lời anh có phải đang mơ hay không, cô duỗi ngón út ra móc lấy ngón út của anh:
Hai chị em nói chuyện, rất nhanh đã đến ký túc xá thanh niên, Tề Ngọc Liên đến gần cửa ký túc xá thanh niên kiểm tra và xác nhận cửa đã khóa.
Hàng rào ký túc xá thanh niên không cao lắm, cách đó vài mét có thể nhìn thấy tình hình trong sân.
Ban nãy lúc chưa đến gần họ đã nhìn vào trong sân, không có ánh đèn, tối đen như mực, xem ra mọi người đã nghỉ ngơi.
Trong bữa tối, cô không nghe thanh niên An nói chuyện đi chơi buổi tối.
Nếu cô ấy có ý định ra ngoài đi dạo thì chắc chắn sẽ nói ra.
“Hẳn là đã đi ngủ rồi, đêm giao thừa mà cũng ngủ sớm như vậy.”
Tề Ngọc Liên buồn bực.
Họ đến tuổi này rồi mà giao thừa cũng ngủ sớm như vậy?
Tề Ngọc Trân có thể hiểu được:
“Dù sao thì nơi này không phải quê hương của họ, người thân cũng không ở bên cạnh, ăn xong đi ngủ là chuyện bình thường.”
Trong hoàn cảnh tương tự, nếu là cô, cô cũng sẽ chọn đi ngủ sớm.
“Vậy chúng ta đi chợ đi.”
Lúc này Tề Ngọc Liên càng nóng lòng muốn đi chợ tiêu một xu đó.
Đêm giao thừa, hợp tác xã mua bán sẽ không đóng cửa quá sớm, nếu trong chợ không có quầy hàng thì đến hợp tác xã mua bán để xài tiền.
“Em kêu giúp chị: Thanh niên Tống, anh để quên đồ ở nhà chúng em.
Kêu hai lần, chúng ta đợi năm phút, nếu không ai ra thì chúng ta rời đi.“
Tề Ngọc Trân lấy ra một xu đưa cho em gái mình.
Một xu là phí cảm ơn em gái.
Tề Ngọc Liên vốn đang lo lắng mình làm phiền thanh niên Sầm, sợ về sau đi học bị nhằm vào, giờ có một xu nên lập tức không sợ gì cả, hô về phía kí túc xá thanh niên hai lần.
Sau khi hô xong, cô ấy thấp giọng hỏi chị gái mình:
“Nếu thanh niên Tống không ra ngoài, chúng ta có thể đợi đến sáng ngày mai rồi nói sau.”
“Ừm.”
Đồng ý vậy thôi chứ Tề Ngọc Trân đang nghĩ là qua đêm nay cô sẽ không nhắc tới nữa.
Tề Ngọc Liên: “Mong thanh niên An đừng chạy ra.”
Nếu thanh niên An dò hỏi thì không hay lắm.
“Cô ấy sẽ không ra, chúng ta không mang theo đồ gì ngon.”
Tề Ngọc Trân đếm thầm trong lòng, đếm đến ba trăm thì sẽ đi.
Khi cô đếm đến một trăm năm mươi bảy thì nghe được động tĩnh.
Là Tống Tầm Chu đi ra, trên tay còn cầm cây đèn dầu, anh mở khóa ra ngoài sân, đứng trước mặt hai chị em, không gây ra tiếng động.
Tề Ngọc Trân đưa chiếc đèn dầu trong tay cho em gái, nhỏ giọng nói với Tống Tầm Chu:
“Em có chuyện muốn nói với anh, chúng ta ra kia nói chuyện được không?”
Cô chỉ vào một nơi không dễ bị người khác nhìn thấy.
“Được.”
“Ngọc Liên, em vào sân đợi chị, chị nói xong sẽ gọi em.”
Cô để em gái vào sân vì lo em gái không đề phòng, bị đánh lén, đứng trong sân sẽ an toàn hơn.
Tề Ngọc Liên nghe chị gái nói thì đi vào trong sân, đứng sát bên trong cổng.
Sau khi sắp xếp em gái, hai người đi đến địa điểm mà Tề Ngọc Trân đã chỉ.
Tề Ngọc Trân ngẩng đầu nhìn Tống Tầm Chu, nói:
“Hiện tại anh còn thích em không?”
“Nếu anh nói không thích thì là nói dối.”
Có nghĩa là vẫn còn thích?
Nếu thanh niên Tống vẫn thích cô thì cô có thể nói tiếp vế sau rồi.
“Chúng ta có thử mà không để người khác biết. Đừng đặc biệt đến tìm em, đừng tặng bất cứ thứ gì cho gia đình em, chúng ta cũng đừng nắm tay, dù sao thì đừng làm gì hết…”
Tề Ngọc Trân nói, tự cảm thấy mình vớ vẩn.
Tống Tầm Chu cũng không tỏ ý kiến, vì vậy cô tiếp tục nói:
“Sau khi chúng ta thử qua lại thì em sẽ không cố ý tránh mặt anh, khi gặp nhau em sẽ nói chuyện bình thường với anh, những chuyện khác cũng vẫn như bình thường.
Sau này anh về quê không quay lại nông thôn nữa thì chúng ta sẽ chấm dứt, nếu em đính hôn, hoặc nếu anh yêu cô gái khác thì nói cho đối phương một tiếng, quay lại cuộc sống bình thường trước kia, anh thấy được không”
Đến nắm tay còn không được nắm thì quen hay không quen có khác gì.
Tống Tầm Chu lại không phản đối:
“Được... Cho nên bây giờ anh đang nằm mơ sao?”
Tề Ngọc Trân không trả lời anh có phải đang mơ hay không, cô duỗi ngón út ra móc lấy ngón út của anh:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.