Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 6:
Yểu Khước
08/01/2024
"Vậy là vì không muốn nói chuyện nhiều với mọi người, cũng không muốn giao lưu gì nên mới cố tình không ăn đúng không?"
"Gần như là vậy."
Tề Ngọc Trân có thể hiểu được người như thanh niên trí thức họ Canh, nên cô đã cố gắng dùng tiếng phổ thông để nói một đoạn dài, có chỗ không biết diễn đạt bằng tiếng phổ thông thế nào thì xen lẫn cả tiếng địa phương:
"Không thể cứ không ăn cơm như vậy được, mỗi ngày đều lao động vô cùng vất vả. Hay là như vậy đi, tôi sẽ đưa cô đi gặp chị Phi Phi, chị ấy cũng giống cô, cũng không thích chủ động bắt chuyện với mọi người. Để tôi hỏi thử xem nhà chị ấy có đồng ý nấu cơm giúp cô không, nếu hai bên không có vấn đề gì thì hẹn một địa điểm cố định, chị Phi Phi đưa cơm cho cô xong thì sẽ lập tức rời đi, sẽ không nói bất cứ câu nào với cô, cũng không tự tiện hỏi han chuyện của cô."
Chị Phi Phi và thanh niên trí thức họ Canh này khá giống nhau, có thể giao tiếp nhưng không muốn giao tiếp, không thích mấy nơi ồn ào.
Người khác bảo chị Phi Phi nhát gan, lầm lì, nhưng Tề Ngọc Trân cảm thấy dùng từ ‘lầm lì’ để hình dung là không đúng, nhát gan thì hoàn toàn không có.
Chị Phi Phi kết hôn với anh Đào Nguyên – một người có tính cách rất hướng ngoại, vốn hai bên gia đình còn tưởng rằng chị ấy sẽ nói chuyện nhiều hơn, hoạt bát hơn sau khi cưới nhưng không, chị Phi Phi càng không thích nói chuyện với người khác, có việc gì thì để chồng đi xử lý.
Khi đối mặt với tình huống đông người, cô ấy sẽ trốn sau lưng chồng hoặc đứng ở bên cạnh, để chồng nói thay, còn bản thân thì im lặng không lên tiếng.
Tề Ngọc Trân và chị Phi Phi có quan hệ tốt, Tề Đào Nguyên là anh họ của cô, còn Phí Phi Phi là chị dâu, nhưng các cô quen gọi là chị Phi Phi hơn là chị dâu.
Vừa nghe sẽ không chủ động bắt chuyện, rồi hỏi han chuyện của mình, Canh Tuệ cũng không còn ý kiến gì.
Chờ sau khi thanh niên trí thức họ Canh ăn hết nửa chiếc bánh, uống vài ngụm nước, Tề Ngọc Trân mới tiếp tục nói:
"Thật sự chỉ là bị đói, không có nguyên nhân nào khác đấy chứ? Nếu việc ngất xỉu này đến từ một nguyên nhân khác, tôi sẽ đưa cô đi khám bác sĩ ở trong xã."
"Là do tôi vừa mệt vừa đói thôi, trước giờ chưa bao giờ bị như vậy."
Canh Tuệ không muốn đi khám bác sĩ.
"Được rồi, về sau nếu cảm thấy khó chịu trong người thì tìm tôi nhé, tôi sẽ cùng cô đi khám bác sĩ. Em trai em gái nhà tôi bị ốm cũng muốn tôi đi cùng, tụi nó rất sợ phải khám bệnh một mình nhưng nếu có tôi bên cạnh thì tụi nó sẽ không sợ nữa."
"Được, cảm ơn cô."
Tề Ngọc Trân sau khi xác nhận thanh niên trí thức họ Canh không có vấn đề gì, bèn lập tức trở lại làm việc.
Trong khoảng thời gian quy định ăn cơm trưa, mọi người có thể về nhà một chút, hoặc tự tìm chỗ để nghỉ ngơi, tương đối tự do.
Đến giờ ăn cơm trưa, Tề Ngọc Trân và em gái đưa thanh niên trí thức họ Canh đi tìm chị Phi Phi.
“Chị Phi Phi, chúng em có chuyện muốn nhờ chị, chị có thể qua đây một chút được không?"
Tề Ngọc Trân tự mình bước tới nói chuyện với Phí Phi Phi.
Mặc dù cô đã gọi thẳng tên, nhưng Phí Phi Phi vẫn xác nhận lại một lần nữa:
"Tìm chị sao?"
"Vâng, em đến đây để tìm chị ạ."
Sau khi xác nhận là đến tìm mình, Phí Phi Phi bèn đưa phần cơm chưa ăn hết cho chồng cô ấy là Tề Đào Nguyên cầm giùm.
Nơi hai vợ chồng họ đang nghỉ ngơi là một nơi rất ít người, là Phí Phi Phi yêu cầu muốn ăn cơm ở đây, nhưng Tề Ngọc Trân vì muốn tránh né ánh nhìn của người khác, nên vẫn dẫn ba người đi tới một nơi vô cùng vắng vẻ.
Vừa đến nơi, Tề Ngọc Trân lập tức nói rõ mục đích mình đến tìm cô ấy.
Trong nháy mắt, trên mặt Phí Phi Phi hiện lên vẻ do dự.
Lý do mà cô ấy do dự chính là vì sợ phiền phức.
"Gần như là vậy."
Tề Ngọc Trân có thể hiểu được người như thanh niên trí thức họ Canh, nên cô đã cố gắng dùng tiếng phổ thông để nói một đoạn dài, có chỗ không biết diễn đạt bằng tiếng phổ thông thế nào thì xen lẫn cả tiếng địa phương:
"Không thể cứ không ăn cơm như vậy được, mỗi ngày đều lao động vô cùng vất vả. Hay là như vậy đi, tôi sẽ đưa cô đi gặp chị Phi Phi, chị ấy cũng giống cô, cũng không thích chủ động bắt chuyện với mọi người. Để tôi hỏi thử xem nhà chị ấy có đồng ý nấu cơm giúp cô không, nếu hai bên không có vấn đề gì thì hẹn một địa điểm cố định, chị Phi Phi đưa cơm cho cô xong thì sẽ lập tức rời đi, sẽ không nói bất cứ câu nào với cô, cũng không tự tiện hỏi han chuyện của cô."
Chị Phi Phi và thanh niên trí thức họ Canh này khá giống nhau, có thể giao tiếp nhưng không muốn giao tiếp, không thích mấy nơi ồn ào.
Người khác bảo chị Phi Phi nhát gan, lầm lì, nhưng Tề Ngọc Trân cảm thấy dùng từ ‘lầm lì’ để hình dung là không đúng, nhát gan thì hoàn toàn không có.
Chị Phi Phi kết hôn với anh Đào Nguyên – một người có tính cách rất hướng ngoại, vốn hai bên gia đình còn tưởng rằng chị ấy sẽ nói chuyện nhiều hơn, hoạt bát hơn sau khi cưới nhưng không, chị Phi Phi càng không thích nói chuyện với người khác, có việc gì thì để chồng đi xử lý.
Khi đối mặt với tình huống đông người, cô ấy sẽ trốn sau lưng chồng hoặc đứng ở bên cạnh, để chồng nói thay, còn bản thân thì im lặng không lên tiếng.
Tề Ngọc Trân và chị Phi Phi có quan hệ tốt, Tề Đào Nguyên là anh họ của cô, còn Phí Phi Phi là chị dâu, nhưng các cô quen gọi là chị Phi Phi hơn là chị dâu.
Vừa nghe sẽ không chủ động bắt chuyện, rồi hỏi han chuyện của mình, Canh Tuệ cũng không còn ý kiến gì.
Chờ sau khi thanh niên trí thức họ Canh ăn hết nửa chiếc bánh, uống vài ngụm nước, Tề Ngọc Trân mới tiếp tục nói:
"Thật sự chỉ là bị đói, không có nguyên nhân nào khác đấy chứ? Nếu việc ngất xỉu này đến từ một nguyên nhân khác, tôi sẽ đưa cô đi khám bác sĩ ở trong xã."
"Là do tôi vừa mệt vừa đói thôi, trước giờ chưa bao giờ bị như vậy."
Canh Tuệ không muốn đi khám bác sĩ.
"Được rồi, về sau nếu cảm thấy khó chịu trong người thì tìm tôi nhé, tôi sẽ cùng cô đi khám bác sĩ. Em trai em gái nhà tôi bị ốm cũng muốn tôi đi cùng, tụi nó rất sợ phải khám bệnh một mình nhưng nếu có tôi bên cạnh thì tụi nó sẽ không sợ nữa."
"Được, cảm ơn cô."
Tề Ngọc Trân sau khi xác nhận thanh niên trí thức họ Canh không có vấn đề gì, bèn lập tức trở lại làm việc.
Trong khoảng thời gian quy định ăn cơm trưa, mọi người có thể về nhà một chút, hoặc tự tìm chỗ để nghỉ ngơi, tương đối tự do.
Đến giờ ăn cơm trưa, Tề Ngọc Trân và em gái đưa thanh niên trí thức họ Canh đi tìm chị Phi Phi.
“Chị Phi Phi, chúng em có chuyện muốn nhờ chị, chị có thể qua đây một chút được không?"
Tề Ngọc Trân tự mình bước tới nói chuyện với Phí Phi Phi.
Mặc dù cô đã gọi thẳng tên, nhưng Phí Phi Phi vẫn xác nhận lại một lần nữa:
"Tìm chị sao?"
"Vâng, em đến đây để tìm chị ạ."
Sau khi xác nhận là đến tìm mình, Phí Phi Phi bèn đưa phần cơm chưa ăn hết cho chồng cô ấy là Tề Đào Nguyên cầm giùm.
Nơi hai vợ chồng họ đang nghỉ ngơi là một nơi rất ít người, là Phí Phi Phi yêu cầu muốn ăn cơm ở đây, nhưng Tề Ngọc Trân vì muốn tránh né ánh nhìn của người khác, nên vẫn dẫn ba người đi tới một nơi vô cùng vắng vẻ.
Vừa đến nơi, Tề Ngọc Trân lập tức nói rõ mục đích mình đến tìm cô ấy.
Trong nháy mắt, trên mặt Phí Phi Phi hiện lên vẻ do dự.
Lý do mà cô ấy do dự chính là vì sợ phiền phức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.