[Thập Niên 70] Đừng Làm Cha Mẹ Thua Trên Vạch Xuất Phát
Chương 10:
Hạp Kim
25/01/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi mọi người nhà họ Tống nghe xong thì chỉ biết trợn mắt há hốc mồm.
Ông nội Tống làm ra vẻ mặt rối rắm nhìn Tống Đường, có phải canh Mạnh Bà này trộn lẫn với nước không?
Phan Oanh làm việc trong phòng tuyên truyền nên mỗi ngày đều phải tiếp xúc với đủ các loại bài viết. Sau khi nghe Tống Đường nói xong, cô ta không khỏi châm chọc chê bai: Đây là đang muốn một miếng ăn mấy cán bộ luôn sao, có thể nói ra được những lời này.
Không giống như là con của Tống Thành.
“Lời này là ai dạy cháu vậy?” Lưu Diễm không dám tin tưởng đây là lời mà chính Tống Đường nói ra, một đứa trẻ chỉ mới có năm tuổi nếu như có bản lĩnh này thì chắc chắn là do có người lớn dạy.
Tống Đường cũng không muốn ôm công lao, tuy rằng cô có ký ức của đời trước nhưng bây giờ cô còn đang ở trong độ tuổi này vẫn nên phải kiềm chế lại.
Cô lập tức nói: “Bác ba, quả nhiên là bác sẽ đi hỏi điểm mấu chốt này mà, lời này là cháu được nghe từ ba cháu. Mọi người không biết ba cháu đã gấp gáp muốn tìm kiếm sự phát triển và tiến bộ như thế nào đâu. Tới buổi tối đi ngủ ba cháu còn nói mớ mấy câu – Đề cao bồi dưỡng chính trị, tăng mạnh bồi dưỡng văn hoá, không làm thất vọng sự bồi dưỡng của tổ chức, trở thành một người có ích đối với gia đình, đối với đơn vị, đối với xã hội, đối với quốc gia!”
Tống Thành: “…” Con gái thân yêu của ba, ba rất cảm ơn con!
Lý Nam khẽ thì thầm nói với Tống Thành: “Cái miệng toàn nói phét của con gái em rất có phong độ giống anh.”
Lúc ấy khi hai người còn đang đi học, căn bản trường học không cho phép thành lập đoàn ca hát gì đó vì cảm thấy chậm trễ học tập còn chưa nói tới mà còn lãng phí cả kinh phí nữa. Nhưng Tống Thành lại dựa vào cái lưỡi ba tấc của mình không chỉ tổ chức ra được một đoàn ca hát mà còn đưa nó trở thành một điểm sáng lớn đặc sắc trong trường học, đã thế còn được lãnh đạo của huyện thành nêu tên khen ngợi.
Tống Thành: “…” Còn anh thì tình nguyện không giống!
Một con nhóc lanh lợi như vậy mà lời nói ra miệng toàn là những lời nói phét sao!
Chẳng lẽ con gái của anh không thể kế thừa được những ưu điểm khác của anh sao!
Bà nội Tống giật mình nhìn Tống Thành: “Thằng tư, có thật là vậy không?”
Chẳng lẽ thằng út nhà bà ấy sắp khởi dậy sao?
Lúc này Tống Thành có thể nói “không phải” được sao, anh chỉ có thể căng chặt da đầu gằn từng chữ: “Đúng vậy, con đang rất gấp gáp muốn tìm kiếm sự phát triển và tiến bộ.”
Nói xong câu đầu tiên Tống Thành giống như được mở ra chốt mở gì đó, có hơi muốn áp xuống nhưng không được: “Đã mấy đêm nay con luôn trằn trọc trở mình cảm thấy mình không thể cứ tầm thường mãi như thế được.” Có lẽ đọc báo chí mấy ngày trước có chút tác dụng, Tống Thành cũng trích dẫn một câu nói: “Chủ tịch đã từng nói qua một câu “Từ trước tới nay có rất nhiều chuyện cấp bách, trời đất thay đổi, thời gian trôi nhanh, một vạn năm rất dài tranh thủ sớm chiều”.” Sau đó anh lại bày tỏ lên ý nghĩ của mình: “Cuộc sống ngắn ngủi cần phải cống hiến những sức lực có hạn cho sự nghiệp vô hạn, hãy cùng toả sáng và cống hiến một phần sức mạnh của mình!”
Lần này đến phiên Tống Đường nghẹn họng nhìn trân trối.
Ba cô cũng có chút tài năng đấy!
Màn bày tỏ như vậy đã mê hoặc lòng người tới cỡ nào chứ… quả làm lòng người phấn chấn.
Sau khi mọi người nhà họ Tống nghe xong thì chỉ biết trợn mắt há hốc mồm.
Ông nội Tống làm ra vẻ mặt rối rắm nhìn Tống Đường, có phải canh Mạnh Bà này trộn lẫn với nước không?
Phan Oanh làm việc trong phòng tuyên truyền nên mỗi ngày đều phải tiếp xúc với đủ các loại bài viết. Sau khi nghe Tống Đường nói xong, cô ta không khỏi châm chọc chê bai: Đây là đang muốn một miếng ăn mấy cán bộ luôn sao, có thể nói ra được những lời này.
Không giống như là con của Tống Thành.
“Lời này là ai dạy cháu vậy?” Lưu Diễm không dám tin tưởng đây là lời mà chính Tống Đường nói ra, một đứa trẻ chỉ mới có năm tuổi nếu như có bản lĩnh này thì chắc chắn là do có người lớn dạy.
Tống Đường cũng không muốn ôm công lao, tuy rằng cô có ký ức của đời trước nhưng bây giờ cô còn đang ở trong độ tuổi này vẫn nên phải kiềm chế lại.
Cô lập tức nói: “Bác ba, quả nhiên là bác sẽ đi hỏi điểm mấu chốt này mà, lời này là cháu được nghe từ ba cháu. Mọi người không biết ba cháu đã gấp gáp muốn tìm kiếm sự phát triển và tiến bộ như thế nào đâu. Tới buổi tối đi ngủ ba cháu còn nói mớ mấy câu – Đề cao bồi dưỡng chính trị, tăng mạnh bồi dưỡng văn hoá, không làm thất vọng sự bồi dưỡng của tổ chức, trở thành một người có ích đối với gia đình, đối với đơn vị, đối với xã hội, đối với quốc gia!”
Tống Thành: “…” Con gái thân yêu của ba, ba rất cảm ơn con!
Lý Nam khẽ thì thầm nói với Tống Thành: “Cái miệng toàn nói phét của con gái em rất có phong độ giống anh.”
Lúc ấy khi hai người còn đang đi học, căn bản trường học không cho phép thành lập đoàn ca hát gì đó vì cảm thấy chậm trễ học tập còn chưa nói tới mà còn lãng phí cả kinh phí nữa. Nhưng Tống Thành lại dựa vào cái lưỡi ba tấc của mình không chỉ tổ chức ra được một đoàn ca hát mà còn đưa nó trở thành một điểm sáng lớn đặc sắc trong trường học, đã thế còn được lãnh đạo của huyện thành nêu tên khen ngợi.
Tống Thành: “…” Còn anh thì tình nguyện không giống!
Một con nhóc lanh lợi như vậy mà lời nói ra miệng toàn là những lời nói phét sao!
Chẳng lẽ con gái của anh không thể kế thừa được những ưu điểm khác của anh sao!
Bà nội Tống giật mình nhìn Tống Thành: “Thằng tư, có thật là vậy không?”
Chẳng lẽ thằng út nhà bà ấy sắp khởi dậy sao?
Lúc này Tống Thành có thể nói “không phải” được sao, anh chỉ có thể căng chặt da đầu gằn từng chữ: “Đúng vậy, con đang rất gấp gáp muốn tìm kiếm sự phát triển và tiến bộ.”
Nói xong câu đầu tiên Tống Thành giống như được mở ra chốt mở gì đó, có hơi muốn áp xuống nhưng không được: “Đã mấy đêm nay con luôn trằn trọc trở mình cảm thấy mình không thể cứ tầm thường mãi như thế được.” Có lẽ đọc báo chí mấy ngày trước có chút tác dụng, Tống Thành cũng trích dẫn một câu nói: “Chủ tịch đã từng nói qua một câu “Từ trước tới nay có rất nhiều chuyện cấp bách, trời đất thay đổi, thời gian trôi nhanh, một vạn năm rất dài tranh thủ sớm chiều”.” Sau đó anh lại bày tỏ lên ý nghĩ của mình: “Cuộc sống ngắn ngủi cần phải cống hiến những sức lực có hạn cho sự nghiệp vô hạn, hãy cùng toả sáng và cống hiến một phần sức mạnh của mình!”
Lần này đến phiên Tống Đường nghẹn họng nhìn trân trối.
Ba cô cũng có chút tài năng đấy!
Màn bày tỏ như vậy đã mê hoặc lòng người tới cỡ nào chứ… quả làm lòng người phấn chấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.