[Thập Niên 70] Đừng Làm Cha Mẹ Thua Trên Vạch Xuất Phát
Chương 14:
Hạp Kim
25/01/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mọi người xung quanh vây lại, những người có thân phận là quỷ đều nhìn Tống Đường bằng ánh mắt ngưỡng mộ, họ cũng giống Tống Đường, lần nào chơi cũng chỉ có thể là quỷ, họ cũng muốn làm chiến sĩ, cũng muốn đánh bại yêu ma, nhưng ba mẹ chúng chỉ là nhân viên công chức bình thường, những người có thân phận dân thường giữ thái độ trung lập, Tống Đường thắng thì nghe Tống Đường, Tôn Học Khải thắng thì nghe Tôn Học Khải, nhưng có vẻ bây giờ Tống Đường đang là người chiếm được lợi thế, còn những người có thân phận chiến sĩ thì nổi giận đùng đùng nhìn Tống Đường, nếu biết trước như vậy họ đã không cho cô chơi chung rồi!"
"Tôi muốn làm gì?" Tống Đường lặp lại câu hỏi của cậu ta, sau đó rũ mắt. "Thế hệ đi trước đã đổ biết bao nhiêu là máu, chiến đấu hy sinh anh dũng để lật đổ ba hòn núi lớn*, giải phóng dân tộc, cậu, cậu, còn cậu —" Tống Đường chỉ vào những người có thân phận chiến sĩ: "Sống dưới thời bình, có quyền lực tối cao nhưng lại có tư tưởng xấu, chơi một trò chơi mà cũng phải xem thân phận và địa vị của ba mẹ, không thấy xấu hổ với sự phấn đấu của các bậc tiền bối sao? Không thấy xấu hổ vì làm ba mẹ thất vọng dù họ vẫn đang vất vả công tác sao? Đừng tưởng rằng ba cậu là cán bộ, thì cậu có thể muốn làm gì thì làm!"
Tống Đường đi quanh mấy đứa nhỏ có thân phận chiến sĩ một vòng.
Tôn Học Khải đã bị khí thế của Tống Đường dọa ngốc từ lâu, lúc này sao dám cãi lại câu nào nữa.
"Tớ biết sai rồi, cậu đừng mắng tớ, tớ sợ lắm." Cậu ta khóc thút thít nói.
Tống Đường: từ bỏ nhanh như vậy sao? Cô còn chưa mắng đủ mà.
Có đứa bé nhanh trí đổi giọng gọi to: "Chị Đường."
Cô cười chấp nhận, chị Đường à, cái danh xưng này cũng không tồi.
Cô tiếp tục nói: "Hôm nay tớ nói nhiều như vậy không phải để phán xét mọi người, mà tớ đang muốn mọi người trở thành những người tốt!"
Mấy đứa trẻ có thân phận chiến sĩ gật đầu, cảm thấy Tống Đường đúng là người tốt, cô còn muốn họ trở thành những người tốt nữa.
"Chúng ta đều là người ở cục khai thác ngày 4 tháng 5" Tống Đường đứng trên một cái bậc thang, quét mắt nhìn những đứa nhỏ ở dưới: "Tìm kiếm chân lý và tác dụng, đoàn kết và cống hiến, có ai biết khẩu hiệu này không? Không biết thì về nhà phải tự viết, tự tính toán xem trên mặt giấy có phải có tám chữ không?"
Có người lập tức mở sách vở ra đáp lời: "Đúng ạ."
Tống Đường gật đầu: "Không tệ."
Sau đó cô nói tiếp: "Tám kí hiệu này là khẩu hiệu của cục khai thác chúng ta, là thể diện của cục khai thác, chúng ta là một trong những thế hệ của cục khai thác, nhất định phải nhớ kĩ tám chữ này, nhất là những người có thân phận chiến sĩ, các cậu phải thực thi tám chữ này trong đời sống hàng ngày.
Giọng cô vang to đến mức những đứa trẻ đứng xa cũng có thể nghe thấy rõ ràng. "Trò này chơi như thế nào thì trước hết tớ sẽ nói lên suy nghĩ của mình trước, thứ nhất phải công bằng minh bạch, sau này chúng ta sẽ tráo đổi thân phận cho nhau, có thân phận gì thì chính là thân phận đó, không ai được làm loạn, thứ hai chính là tình hữu nghị phải xếp thứ nhất, chúng ta chỉ đang chơi trò chơi, không phải đang thật sự bắt ma, cho nên không được xuống tay quá nặng."
Sau khi nói xong, Tống Đường hỏi ý kiến của mọi người: "Mọi người có ai có ý tưởng gì khác không? Có thể nói ra, chúng ta là một tập thể dân chủ."
"Tớ tớ!" Một cậu nhóc thiếu một chiếc răng cửa nói: "Tớ muốn thêm một thứ, không được mách lẻo!" Cậu ta ghét nhất là người đi mách lẻo, rõ ràng chỉ có chút chuyện nhỏ, mà cũng phải gọi người lớn đến!
Đối với chuyện này, có người đồng ý, có người lại phản đối.
Mọi người xung quanh vây lại, những người có thân phận là quỷ đều nhìn Tống Đường bằng ánh mắt ngưỡng mộ, họ cũng giống Tống Đường, lần nào chơi cũng chỉ có thể là quỷ, họ cũng muốn làm chiến sĩ, cũng muốn đánh bại yêu ma, nhưng ba mẹ chúng chỉ là nhân viên công chức bình thường, những người có thân phận dân thường giữ thái độ trung lập, Tống Đường thắng thì nghe Tống Đường, Tôn Học Khải thắng thì nghe Tôn Học Khải, nhưng có vẻ bây giờ Tống Đường đang là người chiếm được lợi thế, còn những người có thân phận chiến sĩ thì nổi giận đùng đùng nhìn Tống Đường, nếu biết trước như vậy họ đã không cho cô chơi chung rồi!"
"Tôi muốn làm gì?" Tống Đường lặp lại câu hỏi của cậu ta, sau đó rũ mắt. "Thế hệ đi trước đã đổ biết bao nhiêu là máu, chiến đấu hy sinh anh dũng để lật đổ ba hòn núi lớn*, giải phóng dân tộc, cậu, cậu, còn cậu —" Tống Đường chỉ vào những người có thân phận chiến sĩ: "Sống dưới thời bình, có quyền lực tối cao nhưng lại có tư tưởng xấu, chơi một trò chơi mà cũng phải xem thân phận và địa vị của ba mẹ, không thấy xấu hổ với sự phấn đấu của các bậc tiền bối sao? Không thấy xấu hổ vì làm ba mẹ thất vọng dù họ vẫn đang vất vả công tác sao? Đừng tưởng rằng ba cậu là cán bộ, thì cậu có thể muốn làm gì thì làm!"
Tống Đường đi quanh mấy đứa nhỏ có thân phận chiến sĩ một vòng.
Tôn Học Khải đã bị khí thế của Tống Đường dọa ngốc từ lâu, lúc này sao dám cãi lại câu nào nữa.
"Tớ biết sai rồi, cậu đừng mắng tớ, tớ sợ lắm." Cậu ta khóc thút thít nói.
Tống Đường: từ bỏ nhanh như vậy sao? Cô còn chưa mắng đủ mà.
Có đứa bé nhanh trí đổi giọng gọi to: "Chị Đường."
Cô cười chấp nhận, chị Đường à, cái danh xưng này cũng không tồi.
Cô tiếp tục nói: "Hôm nay tớ nói nhiều như vậy không phải để phán xét mọi người, mà tớ đang muốn mọi người trở thành những người tốt!"
Mấy đứa trẻ có thân phận chiến sĩ gật đầu, cảm thấy Tống Đường đúng là người tốt, cô còn muốn họ trở thành những người tốt nữa.
"Chúng ta đều là người ở cục khai thác ngày 4 tháng 5" Tống Đường đứng trên một cái bậc thang, quét mắt nhìn những đứa nhỏ ở dưới: "Tìm kiếm chân lý và tác dụng, đoàn kết và cống hiến, có ai biết khẩu hiệu này không? Không biết thì về nhà phải tự viết, tự tính toán xem trên mặt giấy có phải có tám chữ không?"
Có người lập tức mở sách vở ra đáp lời: "Đúng ạ."
Tống Đường gật đầu: "Không tệ."
Sau đó cô nói tiếp: "Tám kí hiệu này là khẩu hiệu của cục khai thác chúng ta, là thể diện của cục khai thác, chúng ta là một trong những thế hệ của cục khai thác, nhất định phải nhớ kĩ tám chữ này, nhất là những người có thân phận chiến sĩ, các cậu phải thực thi tám chữ này trong đời sống hàng ngày.
Giọng cô vang to đến mức những đứa trẻ đứng xa cũng có thể nghe thấy rõ ràng. "Trò này chơi như thế nào thì trước hết tớ sẽ nói lên suy nghĩ của mình trước, thứ nhất phải công bằng minh bạch, sau này chúng ta sẽ tráo đổi thân phận cho nhau, có thân phận gì thì chính là thân phận đó, không ai được làm loạn, thứ hai chính là tình hữu nghị phải xếp thứ nhất, chúng ta chỉ đang chơi trò chơi, không phải đang thật sự bắt ma, cho nên không được xuống tay quá nặng."
Sau khi nói xong, Tống Đường hỏi ý kiến của mọi người: "Mọi người có ai có ý tưởng gì khác không? Có thể nói ra, chúng ta là một tập thể dân chủ."
"Tớ tớ!" Một cậu nhóc thiếu một chiếc răng cửa nói: "Tớ muốn thêm một thứ, không được mách lẻo!" Cậu ta ghét nhất là người đi mách lẻo, rõ ràng chỉ có chút chuyện nhỏ, mà cũng phải gọi người lớn đến!
Đối với chuyện này, có người đồng ý, có người lại phản đối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.