[Thập Niên 70] Đừng Làm Cha Mẹ Thua Trên Vạch Xuất Phát
Chương 29:
Hạp Kim
25/01/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Giám đốc phân xưởng sáu hâm mộ muốn chết: “Nếu như phân xưởng của chúng ta có một nhân tài giống như Tiểu Tống thì thật tốt.”
Phân xưởng rất cần những kiểu người như thiên lý mã (*) hoặc là con bò già (*), dù sao thì bọn họ cũng làm về sản xuất nhưng mà ngoại giao cũng rất quan trọng. Từ những quy mô nhỏ như phân xưởng cho đến các bộ phận lớn khác đều cần phải có người giao tiếp và phối hợp. Chỉ đáng tiếc phân xưởng của bọn họ lại không có người như vậy, đã thế còn phải để cho một giám đốc phân xưởng như ông ta phải chạy tới chạy lui.
(*) Trong đoạn này “thiên lý mã” ý chỉ những người làm việc nhanh nhẹn, còn “con bò già” chỉ những người làm việc cần mẫn
“Mỗi một phân xưởng chính là một tập thể.” Tống Thành nói lời tổng kết: “Tôi không thể là xuân tàm đáo tử ti phương tận (*) giống như lão Dương và lão Trương, cũng không thể là lạp cự thành hôi lệ thuỷ can (*) giống như Tiểu Cao được…”
(*) 春蚕到死丝方尽,蜡炬成灰泪始干 (Xuân tàm đáo tử ti phương tận, Lạp cự thành hôi lệ thủy can): Tằm xuân đến chết, tơ mới hết; ngọn nến chưa tàn, nước mắt mới khô. Mãi đến khi chết thì tơ tầm của người này mới hết mới đến bờ bến. Mãi đến khi dầu của cây nến sau khi đốt cháy xong, dòng nước mắt của người này mới chảy đến cạn. Có thể hiểu nôm na rằng Tống Thành đang ca ngợi đến sự nhanh nhẹn, cần cù chăm chỉ của mấy người trên.
Tiểu Chu ngồi phía dưới cảm động đến sắp khóc, cậu ta không ngờ tới lúc Tống Thành đi lên phát biểu còn sẽ nhắc tới tên của cậu ta, đã thế còn nói cậu ta chính là ngọn nến chưa tàn, nước mắt mới khô! Hu hu hu.
“Phúc Tử, là em trách oan anh rồi.” Vợ của Tiểu Chu nói với Tiểu Chu: “Thật ra Tống Thành là một người rất được.”
Vào một dịp trọng đại như vậy còn đề tên của người khác, lòng dạ cũng chứa rất nhiều người.
“Vợ, anh không nói sai mà anh Thành là người rất tốt.” Tiểu Chu cười hì hì lôi kéo tay vợ lại hỏi: “Em không tức giận chứ?”
Vợ của Tiểu Chu trừng mắt liếc nhìn Tiểu Chu một cái: “Em là người keo kiệt như vậy sao?”
Thế nhưng quả thật ngay từ đầu cô ấy tức giận không chịu được, ai bảo người đàn ông nhà cô ấy từ bỏ chỉ vì mấy câu nói chứ.
Tống Thành nói xong, tiếng vỗ tay vang lên như sấm phía dưới.
Tống Đường cũng vỗ đôi tay nhỏ bôm bốp, trên mặt lộ ra vẻ rất tự hào có một loại cảm giác giống như “bà mẹ già trông thấy tương lai của con trai” vậy. Cô hận không thể cầm khăn giấy nói với người khác rằng cậu con trai này… là ba đã được cô ngậm đắng nuốt cay, một trận nước tiểu một trận phân để đào tạo ra đó.
Lần này Lý Nam dùng sức vỗ tay rất mạnh, cô nhìn Tống Thành trên sân khấu đột nhiên cảm thấy về sau Tống Thành cứ như vậy cũng không tồi.
Trong nháy mắt, cô cũng đã nghĩ ra được cách làm thế nào để lừa gạt cho Tống Thành tiếp tục nỗ lực, về phần một tháng trước cô đã từng nói gì nhỉ? Rõ ràng là chính suy nghĩ của Tống Thành không đúng.
Nếu như Tống Thành biết ý nghĩ của Lý Nam: “…” Đây là người vợ thân yêu của tôi sao?
Cô nhỏ giọng nói với Tống Đường: “Con gái, ba con chỉ dự định phấn đấu một tháng thôi đấy.”
Cái gì? Tống Đường mở to hai mắt ra nhìn.
Quả nhiên cẩu không đổi được tật ăn phân mà.
Cô nắm chặt lấy bàn tay nhỏ, có cô ở đây mà ba cô còn muốn lười biếng, hừ trước tiên cứ qua cửa của cô rồi nói tiếp!
Lý Nam trông thấy bộ dáng tràn đầy ý chí chiến đấu của Tống Đường lại nhấp miệng mỉm cười thầm nghĩ: Rất xin lỗi ông xã, nếu không làm vậy thì con gái sẽ dõi theo cô mất.
Giám đốc phân xưởng sáu hâm mộ muốn chết: “Nếu như phân xưởng của chúng ta có một nhân tài giống như Tiểu Tống thì thật tốt.”
Phân xưởng rất cần những kiểu người như thiên lý mã (*) hoặc là con bò già (*), dù sao thì bọn họ cũng làm về sản xuất nhưng mà ngoại giao cũng rất quan trọng. Từ những quy mô nhỏ như phân xưởng cho đến các bộ phận lớn khác đều cần phải có người giao tiếp và phối hợp. Chỉ đáng tiếc phân xưởng của bọn họ lại không có người như vậy, đã thế còn phải để cho một giám đốc phân xưởng như ông ta phải chạy tới chạy lui.
(*) Trong đoạn này “thiên lý mã” ý chỉ những người làm việc nhanh nhẹn, còn “con bò già” chỉ những người làm việc cần mẫn
“Mỗi một phân xưởng chính là một tập thể.” Tống Thành nói lời tổng kết: “Tôi không thể là xuân tàm đáo tử ti phương tận (*) giống như lão Dương và lão Trương, cũng không thể là lạp cự thành hôi lệ thuỷ can (*) giống như Tiểu Cao được…”
(*) 春蚕到死丝方尽,蜡炬成灰泪始干 (Xuân tàm đáo tử ti phương tận, Lạp cự thành hôi lệ thủy can): Tằm xuân đến chết, tơ mới hết; ngọn nến chưa tàn, nước mắt mới khô. Mãi đến khi chết thì tơ tầm của người này mới hết mới đến bờ bến. Mãi đến khi dầu của cây nến sau khi đốt cháy xong, dòng nước mắt của người này mới chảy đến cạn. Có thể hiểu nôm na rằng Tống Thành đang ca ngợi đến sự nhanh nhẹn, cần cù chăm chỉ của mấy người trên.
Tiểu Chu ngồi phía dưới cảm động đến sắp khóc, cậu ta không ngờ tới lúc Tống Thành đi lên phát biểu còn sẽ nhắc tới tên của cậu ta, đã thế còn nói cậu ta chính là ngọn nến chưa tàn, nước mắt mới khô! Hu hu hu.
“Phúc Tử, là em trách oan anh rồi.” Vợ của Tiểu Chu nói với Tiểu Chu: “Thật ra Tống Thành là một người rất được.”
Vào một dịp trọng đại như vậy còn đề tên của người khác, lòng dạ cũng chứa rất nhiều người.
“Vợ, anh không nói sai mà anh Thành là người rất tốt.” Tiểu Chu cười hì hì lôi kéo tay vợ lại hỏi: “Em không tức giận chứ?”
Vợ của Tiểu Chu trừng mắt liếc nhìn Tiểu Chu một cái: “Em là người keo kiệt như vậy sao?”
Thế nhưng quả thật ngay từ đầu cô ấy tức giận không chịu được, ai bảo người đàn ông nhà cô ấy từ bỏ chỉ vì mấy câu nói chứ.
Tống Thành nói xong, tiếng vỗ tay vang lên như sấm phía dưới.
Tống Đường cũng vỗ đôi tay nhỏ bôm bốp, trên mặt lộ ra vẻ rất tự hào có một loại cảm giác giống như “bà mẹ già trông thấy tương lai của con trai” vậy. Cô hận không thể cầm khăn giấy nói với người khác rằng cậu con trai này… là ba đã được cô ngậm đắng nuốt cay, một trận nước tiểu một trận phân để đào tạo ra đó.
Lần này Lý Nam dùng sức vỗ tay rất mạnh, cô nhìn Tống Thành trên sân khấu đột nhiên cảm thấy về sau Tống Thành cứ như vậy cũng không tồi.
Trong nháy mắt, cô cũng đã nghĩ ra được cách làm thế nào để lừa gạt cho Tống Thành tiếp tục nỗ lực, về phần một tháng trước cô đã từng nói gì nhỉ? Rõ ràng là chính suy nghĩ của Tống Thành không đúng.
Nếu như Tống Thành biết ý nghĩ của Lý Nam: “…” Đây là người vợ thân yêu của tôi sao?
Cô nhỏ giọng nói với Tống Đường: “Con gái, ba con chỉ dự định phấn đấu một tháng thôi đấy.”
Cái gì? Tống Đường mở to hai mắt ra nhìn.
Quả nhiên cẩu không đổi được tật ăn phân mà.
Cô nắm chặt lấy bàn tay nhỏ, có cô ở đây mà ba cô còn muốn lười biếng, hừ trước tiên cứ qua cửa của cô rồi nói tiếp!
Lý Nam trông thấy bộ dáng tràn đầy ý chí chiến đấu của Tống Đường lại nhấp miệng mỉm cười thầm nghĩ: Rất xin lỗi ông xã, nếu không làm vậy thì con gái sẽ dõi theo cô mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.