[Thập Niên 70] Đừng Làm Cha Mẹ Thua Trên Vạch Xuất Phát
Chương 32:
Hạp Kim
25/01/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tống Thành lắc đầu: “Thế này không được, nhất khẩu thoá mạt nhất cá đinh (*), chúng ta đều đã nói trước rồi nên phải tuân thủ theo chứ. Chuyện quy tắc sửa lại là chuyện của quy tắc không cần phải xen vào.”
(*) 一口唾沫一个钉 (Nhất khẩu thoá mạt nhất cá đinh): Ý chỉ việc giữ lời hứa, lời nói chắc như đinh đóng cột (Hình như tác giả viết sai thành ngữ).
Lý Nam ở bên cạnh cũng giúp đỡ thuyết phục: “Nếu như hai người không cầm buổi tối Tống Thành ngủ cũng không yên giấc đâu.”
Vợ của Tiểu Chu cũng chưa từng gặp qua người nào mạnh tay đẩy tiền qua như vậy. Hiện tại cô ấy chỉ cảm thấy Tống Thành và Lý Nam là người rất tốt, rất phúc hậu vậy nên cũng thành thật nói: “Anh Thành, chị dâu em hiểu ý tốt của hai người nhưng nếu như chúng em nhận thì trong lòng lại cảm thấy băn khoăn.” Cô ấy nhạy bén nhìn về phía Tống Đường: “Đường Đường, cháu giúp thím khuyên nhủ đi.”
Tống Đường liếm môi dưới, tiền bạc động lòng người.
Nói thật lòng là cô cũng rất muốn gật đầu, đối với nhà bọn họ thì số tiền ba mươi tệ thật sự rất nhiều nhưng quan trọng là ba mẹ cô lại không biết giữ tiền.
Cô rất buồn bực: Đều là người lớn như vậy rồi sao lại không có một chút ý thức nguy hiểm, gian khổ vậy chứ?
Giữ được tiền thì thật tốt, dự phòng nguy hiểm thì không nói nhưng còn có thể giữ lại cho cô nữa.
Nhưng Tống Đường cũng biết lúc này cô không thể đồng ý được, chắc chắn là ba cô đã hứa hẹn qua rồi không thể để ba cô là người nói không giữ lời được.
Hơn nữa, tương lai ba cô còn phải trở thành cán bộ, hôm nay cầm lấy ba mươi tệ này ngày mai là có thể lấy ba trăm tệ, thế này cũng không được!
Tống Đường là một cô bé mê làm quan nhưng lại là một cô bé mê làm quan có nguyên tắc.
“Chú thím, vừa rồi ba cháu mới được bầu làm người mẫu mực nếu như đã mẫu mực thì phải làm gương tốt.” Tống Đường huơ cái tay nhỏ: “Đại trượng phu một câu giữ lời, ngàn vàng không đổi, chú thím cứ nghe theo ba mẹ cháu đi nếu không ba cháu làm người mẫu mực cũng không đủ tiêu chuẩn!”
Tiểu Chu nghe xong lại cười hì hì nói: “Anh Thành, con gái của anh đúng là giống anh thật đấy.” Nói chuyện một là một.
Tống Thành chọc lấy cái mũi của Tống Đường, vừa rồi quả thật anh rất sợ Tống Đường sẽ nhận lấy số tiền này, ai bảo con gái của anh thích quyền thích tiền chứ.
Anh cũng nói giỡn với Tiểu Chu: “Con gái của anh không theo anh chẳng lẽ lại theo em sao?”
Tiểu Chu vội vàng xua tay, khuôn mặt gấp đến độ đỏ lựng lên, cậu ta không phải có ý này.
“Được rồi, anh Thành chị dâu vậy số tiền này em với Tiểu Chu sẽ cầm.” Vợ của Tiểu Chu cũng không lại nói nữa mà hào phóng nhận lấy, dù sao về sau cũng sẽ có rất nhiều những cơ hội để trả nhân tình.
Chờ tới khi hai vợ chồng Tiểu Chu đi rồi, Tống Đường mới đau lòng tựa đầu vào bên vai Tống Thành, ba mươi tệ này cứ vậy không còn nữa.
Lý Nam ra hiệu với Tống Thành: “Anh làm ra anh dỗ đi.”
Tống Thành mỉm cười cảm thấy cưới được cô vợ này thật đúng đắn, chuyện đưa số tiền thưởng này cho Tiểu Chu anh không cùng nói với Lý Nam, nhưng vừa rồi Lý Nam không làm chuyện gì khiến cho anh mất mặt mũi đã thế còn nói giúp anh, đối với anh đó là chuyện cực kỳ tín nhiệm.
Thế nhưng chờ sau khi anh biết được Lý Nam bán đứng mình: “…” để xem anh còn cười ra được không.
“Con gái, số tiền ba mươi tệ này dùng đến sao?” Tống Thành xoa đầu Tống Đường: “Đi, ba đưa con đi xem phim điện ảnh.”
Tống Đường lập tức ngẩng đầu nhếch miệng mỉm cười nói: “Được! Xem phim điện ảnh!”
Tống Thành lắc đầu: “Thế này không được, nhất khẩu thoá mạt nhất cá đinh (*), chúng ta đều đã nói trước rồi nên phải tuân thủ theo chứ. Chuyện quy tắc sửa lại là chuyện của quy tắc không cần phải xen vào.”
(*) 一口唾沫一个钉 (Nhất khẩu thoá mạt nhất cá đinh): Ý chỉ việc giữ lời hứa, lời nói chắc như đinh đóng cột (Hình như tác giả viết sai thành ngữ).
Lý Nam ở bên cạnh cũng giúp đỡ thuyết phục: “Nếu như hai người không cầm buổi tối Tống Thành ngủ cũng không yên giấc đâu.”
Vợ của Tiểu Chu cũng chưa từng gặp qua người nào mạnh tay đẩy tiền qua như vậy. Hiện tại cô ấy chỉ cảm thấy Tống Thành và Lý Nam là người rất tốt, rất phúc hậu vậy nên cũng thành thật nói: “Anh Thành, chị dâu em hiểu ý tốt của hai người nhưng nếu như chúng em nhận thì trong lòng lại cảm thấy băn khoăn.” Cô ấy nhạy bén nhìn về phía Tống Đường: “Đường Đường, cháu giúp thím khuyên nhủ đi.”
Tống Đường liếm môi dưới, tiền bạc động lòng người.
Nói thật lòng là cô cũng rất muốn gật đầu, đối với nhà bọn họ thì số tiền ba mươi tệ thật sự rất nhiều nhưng quan trọng là ba mẹ cô lại không biết giữ tiền.
Cô rất buồn bực: Đều là người lớn như vậy rồi sao lại không có một chút ý thức nguy hiểm, gian khổ vậy chứ?
Giữ được tiền thì thật tốt, dự phòng nguy hiểm thì không nói nhưng còn có thể giữ lại cho cô nữa.
Nhưng Tống Đường cũng biết lúc này cô không thể đồng ý được, chắc chắn là ba cô đã hứa hẹn qua rồi không thể để ba cô là người nói không giữ lời được.
Hơn nữa, tương lai ba cô còn phải trở thành cán bộ, hôm nay cầm lấy ba mươi tệ này ngày mai là có thể lấy ba trăm tệ, thế này cũng không được!
Tống Đường là một cô bé mê làm quan nhưng lại là một cô bé mê làm quan có nguyên tắc.
“Chú thím, vừa rồi ba cháu mới được bầu làm người mẫu mực nếu như đã mẫu mực thì phải làm gương tốt.” Tống Đường huơ cái tay nhỏ: “Đại trượng phu một câu giữ lời, ngàn vàng không đổi, chú thím cứ nghe theo ba mẹ cháu đi nếu không ba cháu làm người mẫu mực cũng không đủ tiêu chuẩn!”
Tiểu Chu nghe xong lại cười hì hì nói: “Anh Thành, con gái của anh đúng là giống anh thật đấy.” Nói chuyện một là một.
Tống Thành chọc lấy cái mũi của Tống Đường, vừa rồi quả thật anh rất sợ Tống Đường sẽ nhận lấy số tiền này, ai bảo con gái của anh thích quyền thích tiền chứ.
Anh cũng nói giỡn với Tiểu Chu: “Con gái của anh không theo anh chẳng lẽ lại theo em sao?”
Tiểu Chu vội vàng xua tay, khuôn mặt gấp đến độ đỏ lựng lên, cậu ta không phải có ý này.
“Được rồi, anh Thành chị dâu vậy số tiền này em với Tiểu Chu sẽ cầm.” Vợ của Tiểu Chu cũng không lại nói nữa mà hào phóng nhận lấy, dù sao về sau cũng sẽ có rất nhiều những cơ hội để trả nhân tình.
Chờ tới khi hai vợ chồng Tiểu Chu đi rồi, Tống Đường mới đau lòng tựa đầu vào bên vai Tống Thành, ba mươi tệ này cứ vậy không còn nữa.
Lý Nam ra hiệu với Tống Thành: “Anh làm ra anh dỗ đi.”
Tống Thành mỉm cười cảm thấy cưới được cô vợ này thật đúng đắn, chuyện đưa số tiền thưởng này cho Tiểu Chu anh không cùng nói với Lý Nam, nhưng vừa rồi Lý Nam không làm chuyện gì khiến cho anh mất mặt mũi đã thế còn nói giúp anh, đối với anh đó là chuyện cực kỳ tín nhiệm.
Thế nhưng chờ sau khi anh biết được Lý Nam bán đứng mình: “…” để xem anh còn cười ra được không.
“Con gái, số tiền ba mươi tệ này dùng đến sao?” Tống Thành xoa đầu Tống Đường: “Đi, ba đưa con đi xem phim điện ảnh.”
Tống Đường lập tức ngẩng đầu nhếch miệng mỉm cười nói: “Được! Xem phim điện ảnh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.