[Thập Niên 70] Đừng Làm Cha Mẹ Thua Trên Vạch Xuất Phát
Chương 34:
Hạp Kim
25/01/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Qua một lúc, cô ấy âm dương bát quái nói: “Con cảm thấy tương lai về sau của lão tứ sẽ sáng lạn vô hạn, nói một là một không kém những lãnh đạo lớn là bao. Chú tư, về sau chú mà được thăng chức nhanh cũng đừng quên mọi người nhé.”
Bà nội Tống vừa nghe thấy lời này còn không biết tâm tư nhỏ của Trương Linh đã chua thành tinh chanh.
Bà ấy không nể mặt: “Vợ thằng cả đang nói linh tinh cái gì đấy? Thằng tư có thể so sánh được với lãnh đạo sao? Lần này thằng tư mèo mù vớ phải chuột chết thôi.”
Tống Dũng buồn bực: Sao mình lại không gặp phải chuột chết chứ?
Trong mắt Trương Linh hiện lên một chút bất mãn nhưng cũng đã biến mất rất nhanh: “Mẹ, không phải là do con cảm thấy bài diễn thuyết của chú tư rất tốt hay sao.”
Tống Đường đứng lên từ băng ghế: “Bà nội, cháu cảm thấy ba cháu là một hạt giống tốt để làm cán bộ lãnh đạo.”
Bà nội Tống liếc mắt nhìn Tống Đường, đứa nhỏ này thật là một con nhóc ngốc nghếch, thằng tư có năng lực gì mà bà làm mẹ lại không rõ ràng sao, còn muốn làm cán bộ lãnh đạo? Nằm mơ chắc!
Trương Linh nghe thấy được lời này cũng cạn lời, cô ấy chỉ là đang mở miệng khen một câu cũng không cảm thấy chú tư có bản lĩnh lớn bao nhiêu, làm sao có thể thăng chức rất nhanh được?
Suy cho cùng thì trong cái nhà này người có khả năng có tương lai nhất chính là chú ba, cùng lắm thì chú tư cũng chỉ có thể được làm tổ trưởng trong một phân xưởng nhỏ thôi.
Nhưng mà hiện tại lời mà Tống Đường thốt ra khỏi miệng nói chú tư dường như thật sự có thể có tiềm năng làm cán bộ lãnh đạo.
Quả thật khiến người ta chê cười.
Ông nội Tống vẫy tay gọi Tống Đường lại đây, nhưng ông ấy lại không phủ định lời mà Tống Đường vừa nói: “Băng đóng ba thước không phải do cái lạnh một ngày (*), còn ba cháu hiện tại cũng chỉ là một người mẫu mực bình thường vừa mới bắt đầu, để làm được cán bộ lãnh đạo còn phải đi một quãng đường rất dài.”
(*)冰冻三尺非一日之寒 (Băng đóng ba thước không phải do cái lạnh một ngày): Đúng là có rất nhiều thứ mà bạn có thể hoàn thành trong một ngày, nhưng đừng vội thất vọng khi không thấy tiến triển gì. Tiến bộ và trưởng thành cần có thời gian, và điều quan trọng là phải kiên nhẫn với bất kỳ hành trình nào bạn đang đi.
Tống Đường gật đầu thật mạnh, cô cảm thấy lời ông nội Tống nói rất đúng: “Quả thật ba cháu có thể lại cố gắng hơn chút nữa.”
Ông nội Tống nhíu mày, lời nói vừa rồi của ông ấy có ý này sao?
Rõ ràng ông ấy muốn cho Tống Đường nhận rõ được hiện thực, thằng tư ăn một miếng không thể mập lên được.
Cái chân nhỏ của Tống Đường nhanh chóng dịch đến phía trước mặt Tống Thành rất ra dáng ra hình mà vỗ bả vai Tống Thành: “Ba phải không ngừng cố gắng! Ông nội nói ba phải đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục (*), tích luỹ tháng ngày nước chảy đá mòn, có công mài sắt có ngày nên kim.”
(*)冬练三九, 夏练三伏 (Đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục): Trong một năm, những ngày lạnh lẽo nhất trong mùa đông là ngày “tam cửu”, và ngày nóng nực nhất trong mùa hè là ngày “tam phục”. Lợi dụng giá lạnh để rèn luyện ý chí, tăng sức chống rét của cơ thể và thói quen thích ứng với giá lạnh. Về mùa Hạ, độ nóng cao, tính ngưng trệ của cơ bắp giảm thấp, tính vươn duỗi tăng cao có lợi cho việc huấn luyện triển khai kỹ thuật và phát triển tố chất vận động một cách toàn diện.
Cô cảm thấy thành ngữ của mình càng ngày càng thuần thục rồi.
Tống Thành giật giật khoé miệng: “…” Con đúng là con gái ruột của ba.
Ông nội Tống giật giật khoé miệng: “…” Ông nói cái này khi nào?
Cuối cùng bà nội Tống xua tay: “Đều trở lại phòng mình đi.” Chờ một lát nữa bà đến cào ngứa cũng không thể chậm trễ được.
Qua một lúc, cô ấy âm dương bát quái nói: “Con cảm thấy tương lai về sau của lão tứ sẽ sáng lạn vô hạn, nói một là một không kém những lãnh đạo lớn là bao. Chú tư, về sau chú mà được thăng chức nhanh cũng đừng quên mọi người nhé.”
Bà nội Tống vừa nghe thấy lời này còn không biết tâm tư nhỏ của Trương Linh đã chua thành tinh chanh.
Bà ấy không nể mặt: “Vợ thằng cả đang nói linh tinh cái gì đấy? Thằng tư có thể so sánh được với lãnh đạo sao? Lần này thằng tư mèo mù vớ phải chuột chết thôi.”
Tống Dũng buồn bực: Sao mình lại không gặp phải chuột chết chứ?
Trong mắt Trương Linh hiện lên một chút bất mãn nhưng cũng đã biến mất rất nhanh: “Mẹ, không phải là do con cảm thấy bài diễn thuyết của chú tư rất tốt hay sao.”
Tống Đường đứng lên từ băng ghế: “Bà nội, cháu cảm thấy ba cháu là một hạt giống tốt để làm cán bộ lãnh đạo.”
Bà nội Tống liếc mắt nhìn Tống Đường, đứa nhỏ này thật là một con nhóc ngốc nghếch, thằng tư có năng lực gì mà bà làm mẹ lại không rõ ràng sao, còn muốn làm cán bộ lãnh đạo? Nằm mơ chắc!
Trương Linh nghe thấy được lời này cũng cạn lời, cô ấy chỉ là đang mở miệng khen một câu cũng không cảm thấy chú tư có bản lĩnh lớn bao nhiêu, làm sao có thể thăng chức rất nhanh được?
Suy cho cùng thì trong cái nhà này người có khả năng có tương lai nhất chính là chú ba, cùng lắm thì chú tư cũng chỉ có thể được làm tổ trưởng trong một phân xưởng nhỏ thôi.
Nhưng mà hiện tại lời mà Tống Đường thốt ra khỏi miệng nói chú tư dường như thật sự có thể có tiềm năng làm cán bộ lãnh đạo.
Quả thật khiến người ta chê cười.
Ông nội Tống vẫy tay gọi Tống Đường lại đây, nhưng ông ấy lại không phủ định lời mà Tống Đường vừa nói: “Băng đóng ba thước không phải do cái lạnh một ngày (*), còn ba cháu hiện tại cũng chỉ là một người mẫu mực bình thường vừa mới bắt đầu, để làm được cán bộ lãnh đạo còn phải đi một quãng đường rất dài.”
(*)冰冻三尺非一日之寒 (Băng đóng ba thước không phải do cái lạnh một ngày): Đúng là có rất nhiều thứ mà bạn có thể hoàn thành trong một ngày, nhưng đừng vội thất vọng khi không thấy tiến triển gì. Tiến bộ và trưởng thành cần có thời gian, và điều quan trọng là phải kiên nhẫn với bất kỳ hành trình nào bạn đang đi.
Tống Đường gật đầu thật mạnh, cô cảm thấy lời ông nội Tống nói rất đúng: “Quả thật ba cháu có thể lại cố gắng hơn chút nữa.”
Ông nội Tống nhíu mày, lời nói vừa rồi của ông ấy có ý này sao?
Rõ ràng ông ấy muốn cho Tống Đường nhận rõ được hiện thực, thằng tư ăn một miếng không thể mập lên được.
Cái chân nhỏ của Tống Đường nhanh chóng dịch đến phía trước mặt Tống Thành rất ra dáng ra hình mà vỗ bả vai Tống Thành: “Ba phải không ngừng cố gắng! Ông nội nói ba phải đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục (*), tích luỹ tháng ngày nước chảy đá mòn, có công mài sắt có ngày nên kim.”
(*)冬练三九, 夏练三伏 (Đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục): Trong một năm, những ngày lạnh lẽo nhất trong mùa đông là ngày “tam cửu”, và ngày nóng nực nhất trong mùa hè là ngày “tam phục”. Lợi dụng giá lạnh để rèn luyện ý chí, tăng sức chống rét của cơ thể và thói quen thích ứng với giá lạnh. Về mùa Hạ, độ nóng cao, tính ngưng trệ của cơ bắp giảm thấp, tính vươn duỗi tăng cao có lợi cho việc huấn luyện triển khai kỹ thuật và phát triển tố chất vận động một cách toàn diện.
Cô cảm thấy thành ngữ của mình càng ngày càng thuần thục rồi.
Tống Thành giật giật khoé miệng: “…” Con đúng là con gái ruột của ba.
Ông nội Tống giật giật khoé miệng: “…” Ông nói cái này khi nào?
Cuối cùng bà nội Tống xua tay: “Đều trở lại phòng mình đi.” Chờ một lát nữa bà đến cào ngứa cũng không thể chậm trễ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.