[Thập Niên 70] Đừng Làm Cha Mẹ Thua Trên Vạch Xuất Phát
Chương 5:
Hạp Kim
25/01/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh rõ ràng mạch lạc phân tích nói: “Coi như sáu mươi tuổi về hưu, thì phải làm việc thêm ba mươi năm, Vương Hiểu Anh gấp gáp làm gì, có nhiều thời gian làm việc!"
Nói về bớt làm một chút mới đúng!
Tống Đường rất là kinh động, kiếp trước, không phải tiếp nhận sự giáo dục như vậy.
Cô lắc lắc đầu, không đúng không đúng, nỗ lực là hạnh phúc nhất. Nếu như ba mẹ cô bây giờ đã nằm ngang, cô lấy cái gì trở thành quan nhị đại! Cái này không được!
Nhưng là suy nghĩ của ba mẹ không thể một sớm một chiều có thể thay đổi, phải từng chút thấm vào!
"Ba mẹ, hai người nhìn công việc của dì Hiểu Anh đi lên bao nhiêu, tích cực bao nhiêu, hai người nên cố gắng lên!"
Lý Nam qua loa lấy lệ gật đầu một cái, ừ ừ hai tiếng, Tống Thành sờ bụng nghiêm túc nói: “Là nên ăn cơm."
Tống Đường: "..."
-_-
"Công việc phải cố gắng thì mới có thể thăng chức, thăng chức mới có thể tăng lương, tăng lương mới có thể mua được nhiều đồ." Tống Đường dặn đi dặn lại việc này.
"Con gái, không nói gì khác, con cho là thăng chức rất đơn giản sao, còn nữa, sau khi lên chức liền có thể lên lương sao?" Tống Thành dùng ngón tay ấn vào trán Tống Đường: “Tư tưởng này của con không đúng, sao lại luôn muốn thăng chức thăng lương chứ, mọi người đều là đinh ốc, bất luận là thăng chức hay không, tăng lương hay không, đều là đinh ốc đóng vào nơi cần đóng!"
Tống Đường: "..."
Cô chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Các người không muốn được người khác hâm mộ? Kính nể?"
Lý Nam cười nói: “Cuộc sống là của mình, quản người khác làm gì? Bọn họ muốn hâm mộ sẽ hâm mộ, muốn kính nể sẽ kính nể..."
Tống Đường có chút buồn rầu, bánh vẽ không có hữu dụng, cha mẹ cô đều đã là cá mặn vô cùng thành thục.
...
Phòng ăn của cục khai thác mỏ, bệnh viện, trường học. Lúc này mọi người đều đã ăn xong hết rồi, nhưng Tống Thành một chút cũng không vội, đã sớm nói với sư phó giữ phần lại cho bọn họ.
Người giữ phần cho bọn họ họ Vương, là công chức lớn tuổi trong cục, có mối quan hệ rất tốt với Tống Thành, bởi vì trước kia Tống Thành giúp ông giải quyết phiền phức lớn, hỗ trợ giữ cơm cũng chính là chuyện thuận tay.
Tống Thành đi đến chào hỏi: “Hôm nay thức ăn không ít."
Vương sư phó than phiền nói: “Quan mới nhậm chức nổi đóa, đây không phải lãnh đạo mới cảm thấy thức ăn ở phòng ăn ít, không thể thỏa mãn nhu cầu của công nhân, nói phải thêm mấy món nữa."
Cục khai thác mỏ ba năm không thu được lợi nhuận, mới điều tới một người cục phó. Chuyện này mọi người đều biết, Tống Thành trò chuyện mấy câu, bưng hộp cơm, tìm cái bàn ngồi xuống.
Thức ăn còn nóng hổi, một phần cà hầm tiêu, một phần gà viên với khoai tây, với một phần cải thìa.
Tồng Đường thèm ăn đến nuốt nước miếng, người là sắt, cơm là thép, ăn no mới có sức khỏe đốc thúc cha mẹ phấn đấu!
Một nhà đang ăn, thì một người đàn ông tóc bảy ba dắt theo một đứa bé trai đi tới.
"Anh Thành, lần bình chọn "Sản xuất điển hình", anh bầu cho tôi đi." Người đàn ông là Trần Kiến Thiết, làm ở phân xưởng này mấy năm, một lòng muốn được chọn là gương mặt tiểu biểu. Đứa trẻ dắt theo là con trai anh.
Tống Thành nhướng mày lên: “Kiến Thiết à, ăn cơm chưa? Tới đây ăn sao?"
Trần Kiến Thiết: "..." Chúng ta không phải là đang nói chuyện bỏ phiếu sao?
Anh khoát tay: “Anh Thành, ăn cơm đi, không ăn, tôi đến tìm anh chỉ muốn nói chút chuyện bỏ phiếu, anh biết tôi đó, mỗi ngày đều làm việc dưới ánh trăng, một lòng vì sự phát triển của phân xưởng chúng ta, lần này bầu chọn 'Sản xuất điển hình', anh bỏ phiếu cho tôi đi."
Anh rõ ràng mạch lạc phân tích nói: “Coi như sáu mươi tuổi về hưu, thì phải làm việc thêm ba mươi năm, Vương Hiểu Anh gấp gáp làm gì, có nhiều thời gian làm việc!"
Nói về bớt làm một chút mới đúng!
Tống Đường rất là kinh động, kiếp trước, không phải tiếp nhận sự giáo dục như vậy.
Cô lắc lắc đầu, không đúng không đúng, nỗ lực là hạnh phúc nhất. Nếu như ba mẹ cô bây giờ đã nằm ngang, cô lấy cái gì trở thành quan nhị đại! Cái này không được!
Nhưng là suy nghĩ của ba mẹ không thể một sớm một chiều có thể thay đổi, phải từng chút thấm vào!
"Ba mẹ, hai người nhìn công việc của dì Hiểu Anh đi lên bao nhiêu, tích cực bao nhiêu, hai người nên cố gắng lên!"
Lý Nam qua loa lấy lệ gật đầu một cái, ừ ừ hai tiếng, Tống Thành sờ bụng nghiêm túc nói: “Là nên ăn cơm."
Tống Đường: "..."
-_-
"Công việc phải cố gắng thì mới có thể thăng chức, thăng chức mới có thể tăng lương, tăng lương mới có thể mua được nhiều đồ." Tống Đường dặn đi dặn lại việc này.
"Con gái, không nói gì khác, con cho là thăng chức rất đơn giản sao, còn nữa, sau khi lên chức liền có thể lên lương sao?" Tống Thành dùng ngón tay ấn vào trán Tống Đường: “Tư tưởng này của con không đúng, sao lại luôn muốn thăng chức thăng lương chứ, mọi người đều là đinh ốc, bất luận là thăng chức hay không, tăng lương hay không, đều là đinh ốc đóng vào nơi cần đóng!"
Tống Đường: "..."
Cô chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Các người không muốn được người khác hâm mộ? Kính nể?"
Lý Nam cười nói: “Cuộc sống là của mình, quản người khác làm gì? Bọn họ muốn hâm mộ sẽ hâm mộ, muốn kính nể sẽ kính nể..."
Tống Đường có chút buồn rầu, bánh vẽ không có hữu dụng, cha mẹ cô đều đã là cá mặn vô cùng thành thục.
...
Phòng ăn của cục khai thác mỏ, bệnh viện, trường học. Lúc này mọi người đều đã ăn xong hết rồi, nhưng Tống Thành một chút cũng không vội, đã sớm nói với sư phó giữ phần lại cho bọn họ.
Người giữ phần cho bọn họ họ Vương, là công chức lớn tuổi trong cục, có mối quan hệ rất tốt với Tống Thành, bởi vì trước kia Tống Thành giúp ông giải quyết phiền phức lớn, hỗ trợ giữ cơm cũng chính là chuyện thuận tay.
Tống Thành đi đến chào hỏi: “Hôm nay thức ăn không ít."
Vương sư phó than phiền nói: “Quan mới nhậm chức nổi đóa, đây không phải lãnh đạo mới cảm thấy thức ăn ở phòng ăn ít, không thể thỏa mãn nhu cầu của công nhân, nói phải thêm mấy món nữa."
Cục khai thác mỏ ba năm không thu được lợi nhuận, mới điều tới một người cục phó. Chuyện này mọi người đều biết, Tống Thành trò chuyện mấy câu, bưng hộp cơm, tìm cái bàn ngồi xuống.
Thức ăn còn nóng hổi, một phần cà hầm tiêu, một phần gà viên với khoai tây, với một phần cải thìa.
Tồng Đường thèm ăn đến nuốt nước miếng, người là sắt, cơm là thép, ăn no mới có sức khỏe đốc thúc cha mẹ phấn đấu!
Một nhà đang ăn, thì một người đàn ông tóc bảy ba dắt theo một đứa bé trai đi tới.
"Anh Thành, lần bình chọn "Sản xuất điển hình", anh bầu cho tôi đi." Người đàn ông là Trần Kiến Thiết, làm ở phân xưởng này mấy năm, một lòng muốn được chọn là gương mặt tiểu biểu. Đứa trẻ dắt theo là con trai anh.
Tống Thành nhướng mày lên: “Kiến Thiết à, ăn cơm chưa? Tới đây ăn sao?"
Trần Kiến Thiết: "..." Chúng ta không phải là đang nói chuyện bỏ phiếu sao?
Anh khoát tay: “Anh Thành, ăn cơm đi, không ăn, tôi đến tìm anh chỉ muốn nói chút chuyện bỏ phiếu, anh biết tôi đó, mỗi ngày đều làm việc dưới ánh trăng, một lòng vì sự phát triển của phân xưởng chúng ta, lần này bầu chọn 'Sản xuất điển hình', anh bỏ phiếu cho tôi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.