[Thập Niên 70] Đừng Làm Cha Mẹ Thua Trên Vạch Xuất Phát
Chương 8:
Hạp Kim
25/01/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phòng ở được phân cho không lớn lắm chỉ có ba phòng ở, người trong nhà sẽ dùng một tấm ván gỗ để ngăn vách lại, làm như vậy mới miễn cưỡng ở được.
Ông nội Tống lôi kéo Tống Nghiệp hỏi: “Lãnh đạo mới tới thế nào?” Tống Nghiệp làm việc trong phòng tư liệu nên cũng được giao tiếp với lãnh đạo không ít, đầu óc cậu linh hoạt lại chịu khó học hỏi, cứ từ từ cũng sẽ có tiếng với lãnh đạo.
Tống Nghiệp họ nhẹ một tiếng nói: “Lãnh đạo mới tới.” Cậu không khỏi khoe khoang: “Con đã trông thấy rất nhiều lần rồi, là một người rất khiêm tốn, rất nho nhã và có giọng Bắc Kinh.”
Tống Dũng ở bên cạnh cũng dựng lỗ tai lên nghe, anh ấy cảm thấy cậu em ba này đúng là rất biết giả vờ.
Trước kia cũng như vậy, cậu luôn nói rằng mình đã được gặp mặt và từng nói chuyện cùng lãnh đạo, có vậy thôi mà làm như ghê gớm lắm không bằng. Anh ấy cảm thấy con người vẫn nên phải thiết thực một chút thì vẫn ổn hơn. Lãnh đạo không phải là một nhân vật nhỏ mà bọn họ có thể làm được, cứ thành thật làm việc trở thành một nhân tài như thế mới đúng là con đường đứng đắn ổn định nhất.
Anh ấy đổ một cốc nước cho ông nội Tống rồi hỏi Tống Nghiệp: “Vậy lãnh đạo mới là người Bắc Kinh sao?”
Tống Nghiệp ba hoa khoác lác: “Tám chín phần mười là vậy, em nghe nhân viên thư ký trong văn phòng nói lãnh đạo mới là người có lai lịch rất cứng, có ông nội là một vị tướng quân nào đó, cụ thể thế nào em cũng không rõ lắm. Nhưng mà nếu như xét theo tuổi của lãnh đạo mới thì hiện tại người này còn chưa tới ba mươi lăm tuổi mà đã được làm phó cục trưởng rồi, quả thật rất nổi bật.” Tuy rằng chỉ là một cục mỏ quặng trong huyện nhưng để làm được phó cục thì cũng phải hầu như tới bốn, năm mươi tuổi mới có thể làm được.
Quan hệ của cậu cùng thư ký trong văn phòng cũng không tồi cho nên cậu có thể hỏi thăm ra được một số tin tức mà ít người không biết được. Dựa vào thông tin này, cậu cũng đã nhận được không ít lợi ích ví dụ như biết được một ít sở thích của lãnh đạo và chủ tịch, gãi được đúng chỗ ngứa để kết thân, như vậy chỉ có trăm lợi chứ không có một hại.
Tống Nghiệp không phải là người không có đầu óc, rõ ràng cậu ấy có thể biết được rằng việc thăng chức này không phải là việc có thể làm được bằng sự chăm chỉ mà còn phải phụ thuộc vào hoàn cảnh sống, sự may mắn và phải xem có người nào muốn kéo mình lên hay không.
Cũng giống như thư ký của cục trưởng vậy, người này tên là Tô Kiên mới vừa tốt nghiệp đại học xong. Từ ý nghĩ, kinh nghiệm, tầm nhìn đến con đường… cái nào cũng có thể tính được trên đầu ngón tay thế nhưng mà cục trưởng lại nhìn trúng luôn người này.
Không phải cậu chưa từng mộng tưởng hão huyền hy vọng rằng sẽ có lãnh đạo nào đó yêu thích mình thế nhưng mà thiên lý mã thì thường có còn Bá Nhạc (*) thì lại không.
(*) Muốn tìm hiểu truyện có thể tìm gõ truyện Thiên lý mã và Bá Nhạc đọc nha.
Cho nên để có được sự yêu thích của cấp trên thì cũng cần phải có kế hoạch mới được.
Ông nội Tống gật đầu lại dặn dò Tống Nghiệp: “Ba biết con có ý nghĩ của chính mình, ba và mẹ con cũng không thể giúp được gì. Con nghe nhiều, xem nhiều, học nhiều, hạ thấp mình xuống không cần phải gấp gáp.”
Từ nhỏ thằng ba đã thông minh nhưng chỉ có một thứ không tốt đó chính là quá nóng vội. Ông nội Tống sợ Tống Nghiệp nóng vội sẽ ăn không hết được miếng đậu hũ nóng như vậy.
Phòng ở được phân cho không lớn lắm chỉ có ba phòng ở, người trong nhà sẽ dùng một tấm ván gỗ để ngăn vách lại, làm như vậy mới miễn cưỡng ở được.
Ông nội Tống lôi kéo Tống Nghiệp hỏi: “Lãnh đạo mới tới thế nào?” Tống Nghiệp làm việc trong phòng tư liệu nên cũng được giao tiếp với lãnh đạo không ít, đầu óc cậu linh hoạt lại chịu khó học hỏi, cứ từ từ cũng sẽ có tiếng với lãnh đạo.
Tống Nghiệp họ nhẹ một tiếng nói: “Lãnh đạo mới tới.” Cậu không khỏi khoe khoang: “Con đã trông thấy rất nhiều lần rồi, là một người rất khiêm tốn, rất nho nhã và có giọng Bắc Kinh.”
Tống Dũng ở bên cạnh cũng dựng lỗ tai lên nghe, anh ấy cảm thấy cậu em ba này đúng là rất biết giả vờ.
Trước kia cũng như vậy, cậu luôn nói rằng mình đã được gặp mặt và từng nói chuyện cùng lãnh đạo, có vậy thôi mà làm như ghê gớm lắm không bằng. Anh ấy cảm thấy con người vẫn nên phải thiết thực một chút thì vẫn ổn hơn. Lãnh đạo không phải là một nhân vật nhỏ mà bọn họ có thể làm được, cứ thành thật làm việc trở thành một nhân tài như thế mới đúng là con đường đứng đắn ổn định nhất.
Anh ấy đổ một cốc nước cho ông nội Tống rồi hỏi Tống Nghiệp: “Vậy lãnh đạo mới là người Bắc Kinh sao?”
Tống Nghiệp ba hoa khoác lác: “Tám chín phần mười là vậy, em nghe nhân viên thư ký trong văn phòng nói lãnh đạo mới là người có lai lịch rất cứng, có ông nội là một vị tướng quân nào đó, cụ thể thế nào em cũng không rõ lắm. Nhưng mà nếu như xét theo tuổi của lãnh đạo mới thì hiện tại người này còn chưa tới ba mươi lăm tuổi mà đã được làm phó cục trưởng rồi, quả thật rất nổi bật.” Tuy rằng chỉ là một cục mỏ quặng trong huyện nhưng để làm được phó cục thì cũng phải hầu như tới bốn, năm mươi tuổi mới có thể làm được.
Quan hệ của cậu cùng thư ký trong văn phòng cũng không tồi cho nên cậu có thể hỏi thăm ra được một số tin tức mà ít người không biết được. Dựa vào thông tin này, cậu cũng đã nhận được không ít lợi ích ví dụ như biết được một ít sở thích của lãnh đạo và chủ tịch, gãi được đúng chỗ ngứa để kết thân, như vậy chỉ có trăm lợi chứ không có một hại.
Tống Nghiệp không phải là người không có đầu óc, rõ ràng cậu ấy có thể biết được rằng việc thăng chức này không phải là việc có thể làm được bằng sự chăm chỉ mà còn phải phụ thuộc vào hoàn cảnh sống, sự may mắn và phải xem có người nào muốn kéo mình lên hay không.
Cũng giống như thư ký của cục trưởng vậy, người này tên là Tô Kiên mới vừa tốt nghiệp đại học xong. Từ ý nghĩ, kinh nghiệm, tầm nhìn đến con đường… cái nào cũng có thể tính được trên đầu ngón tay thế nhưng mà cục trưởng lại nhìn trúng luôn người này.
Không phải cậu chưa từng mộng tưởng hão huyền hy vọng rằng sẽ có lãnh đạo nào đó yêu thích mình thế nhưng mà thiên lý mã thì thường có còn Bá Nhạc (*) thì lại không.
(*) Muốn tìm hiểu truyện có thể tìm gõ truyện Thiên lý mã và Bá Nhạc đọc nha.
Cho nên để có được sự yêu thích của cấp trên thì cũng cần phải có kế hoạch mới được.
Ông nội Tống gật đầu lại dặn dò Tống Nghiệp: “Ba biết con có ý nghĩ của chính mình, ba và mẹ con cũng không thể giúp được gì. Con nghe nhiều, xem nhiều, học nhiều, hạ thấp mình xuống không cần phải gấp gáp.”
Từ nhỏ thằng ba đã thông minh nhưng chỉ có một thứ không tốt đó chính là quá nóng vội. Ông nội Tống sợ Tống Nghiệp nóng vội sẽ ăn không hết được miếng đậu hũ nóng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.