[Thập Niên 70] Dưỡng Oa Hàng Ngày Trên Hải Đảo

Chương 44: Máy Ảnh (2)

Tùng Thử Tuý Ngư

12/07/2022

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tương lai muốn chi tiêu gì đều phải hỏi qua anh, chứ không thể tiêu xài tự do, không chừng bạn bận rộn hơn nửa ngày, thành thành thật thật làm bà quản gia, người ta còn oán trách bạn lãng phí tiền bạc.

Chẳng trách người ta nói hôn nhân là nấm mộ của tình yêu, sau hôn nhân ái tình đích phần mộ, củi gạo dầu muối sau khi cưới đều trở thành chuyện lông gà vỏ tỏi.

Trước khi cưới chịu tiêu tiền tặng quà theo đuổi bạn gái, cưới về rồi không quan tâm đến gia đình không biết củi gạo đắt thế nào, lại chê bạn tiêu tiền bậy bạ.

Người ta có nền tảng tình cảm còn đỡ, chưa kể bọn họ không có nền tảng tình cảm làm trụ cột.

Tần Nhu nghĩ đến quyển sổ tiết kiệm kia, lúc này cô chỉ có cảm giác như đang cầm củ khoai lang nóng bỏng, muốn ném trả lại củ khoai lang nóng bỏng này cho anh, tiền của anh, anh tự quản đi.

Chờ đến khi lên Quỳnh Châu, cô phải mau chóng tìm một công việc, lại nghĩ cách kiếm nhiều tiền, vẫn là tự mình kiếm tiền nuôi mình ăn ăn uống uống là thoải mái nhất.

Tốt hơn hết là cô trồng một vườn rau, lại trồng thêm mấy loại cây ăn trái ở nhà, nhất định phải trồng mít và nhãn, lại trồng thêm mấy cây xoài trải xanh con đường.

... Tưởng tượng luôn tốt đẹp, điều kiện tiên quyết là có thể trồng được cây. Trên thực tế, trước kia Tần Nhu chưa từng thật sự trồng cây trên đất, cô chỉ đi sâu vào nghiên cứu trồng cây trên ban công, thành tựu lớn nhất của cô là dốc hết tâm huyết, bỏ ra mấy nghìn đồng để trồng một chậu dây tây đỏ.

Tần Nhu còn thiếu mỗi nước xây một nhà kính nhỏ trên ban công, thậm chí còn tự chế hệ thống tưới phun sương, ngày ngày nghiên cứu nhiệt độ, độ ẩm và dinh dưỡng.

Giáo viên mầm non như các cô làm gì cũng tích cực, lại tràn đầy năng lực hành động.

Dâu tây trong chậu được cô hái hết, ăn xong một bữa mà chỉ muốn phun, tuy dâu tây cô trồng vừa to vừa đỏ, nhưng quả không ngọt lắm, cũng coi như ăn được.

Cuối cùng... Cẩn thận tính toán giữa chi phí bỏ ra và thành quả thu được, nói chung là thu không đủ chi, chỉ có thể nói là thỏa mãn thú vui trồng trọt, còn có thể mang đến nhà trẻ để các bạn nhỏ "Oa oa oa", ca ngợi dâu tây của cô giáo Tần trồng vừa to lại vừa đỏ!



Đều tại ham muốn chiến thắng chết tiệt đó.

Sau đó, cô dẫn các bạn nhỏ trong trường đi trải nghiệm hoạt động hái dâu trong nhà kính trồng dâu hữu cơ, cuối cùng mình ăn nhiều dâu quá, mất một thời gian dài nhìn thấy dâu là bị bóng ma tâm lý.

Bên trường mầm non muốn triển khai các hoạt động trải nghiệm trồng cây cho trẻ, vậy nên việc học trồng các loại rau củ quả thuộc các kiến thức liên quan mà giáo viên mầm non cần biết, cô từng đọc rất nhiều sách về lĩnh vực trồng trọt, nhưng tất nhiên vẫn là lý thuyết nhiều hơn thực hành.

Xét cho cùng, mục đích chính của nhà trường chỉ là hướng dẫn các bạn nhỏ trải nghiệm hoạt động trồng trọt, không thể sống nhờ vào mùa màng như các bác nông dân được.

Trước kia, cô có thể tự trang trải cuộc sống bằng tiền cho thuê nhà, có thể tự tiêu tiền theo ý mìn, muốn trải nghiệm trồng trọt thì trải nghiệm trồng trọt, còn hiện tại cô không có tiền, sau này thật sự phải dựa vào chính mình trồng được đậu ăn đậu, trồng được dưa ăn dưa.

Nghĩ tới đây, cô thầm cảm thấy phiền muộn, cũng có chút kích động nho nhỏ, nói chung là có được tất có mất. Sau này tấc đất tấc vàng, ai có thể dành ra cho cô một mảnh đất để bạn trồng rau trồng cây ăn trái?

Lúc quyết định cùng Lục Diễm đi ra ngoài đảo Quỳnh Châu, Tần Nhu từng mặc sức tưởng tượng về kế hoạch tương lai, bây giờ kinh tế eo hẹp cũng không sao, dù sao Tần Nhu cô cũng không có đầu óc buôn bán, cô không thể ra ngoài chợ đen mua bán kiếm tiền được, nói thế nào cô cũng từng đi lính, giờ không nên làm chuyện có hành vi trái với pháp luật thì tốt hơn.

Sau này có thể gọi chị gái anh rể tới trước, chờ bảy tám năm sau, có lẽ có thể nhận thầu một mảnh đất làm vườn trồng cây ăn trái, còn có thể xây mấy căn phòng hướng biển, xây khách sạn bên bờ biển hoặc là suối nước nóng, mở phim trường chụp ảnh cưới, lại mua vài căn nhà thương mại hoặc tự xây nhà ở Quảng thành và Thâm Quyến...

Ừ, đây đều là chuyện rất xa vời.

Vẫn nên nhìn vào trước mắt thì tốt hơn.

Cô muốn mua máy ảnh.

Lúc này, cảnh biển chẳng đáng mấy đồng, hải sản tôm cua cá ốc sò ngoài biển cũng chẳng đáng tiền, tuy cuộc sống vất vả, nhưng người dân miền biển vẫn có thể ăn được bào ngư, tôm sú Đế vương.

Thập niên bảy mươi không có ai ra biển đi du lịch nghỉ phép, bãi rừng dừa chưa được khai thác thương mại vẫn còn giữ được nét hoang sơ rất đẹp, mười dặm Ngân Than ơi mười dặm Ngân Than, không chụp ảnh kỷ niệm thì quả là có lỗi với chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 70] Dưỡng Oa Hàng Ngày Trên Hải Đảo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook