Thập Niên 70: Đường Tỷ Sống Lại Cướp Tra Nam Chồng Trước
Chương 4:
Đồ Tiểu Tuế
02/05/2024
Trong lòng Lê Thanh Thanh cũng hoảng, không thể để bác cả gái nói lung tung được. Thế là cô vén chăn lên, sau khi xuống giường thì vội vàng mang giày đi theo sau lưng Trần Mẫn.
Trần Mẫn thấy cô thì liếc mắt ra hiệu cho đứa con trai nhỏ rằng mau kéo chị con vào trong.
Lê Trác Tinh đi tới kéo Lê Thanh Thanh lại, nét mặt đầy vẻ bất đắc dĩ: "Chị của em ơi, chị đừng đi ra, chị ở trong phòng đi, bên ngoài có em với mẹ mà. Chị cứ yên tâm, em trai của chị sẽ không để bác cả gái hưởng lợi đâu.”
Lê Trác Tinh kéo Lê Thanh Thanh vào phòng còn mình thì đứng ngoài cửa trông, cậu lạnh lùng nhìn trò hề ngoài cổng, bác cả đừng hòng bắt nạt chị cả của cậu.
Lê Thanh Thanh đập mạnh vào cánh cửa: "Lê Trác Tinh, em để chị ra ngoài đi.”
Lê Trác Tinh uể oải trả lời: "Chị à, chị đừng ra, ngoan ngoãn ở trong nhà nghỉ ngơi là được rồi.”
Lúc chị gái và chị họ được người trong thôn cứu lên, tay chị cậu còn đang siết chặt áo của chị họ, bác cả gái biết chuyện nên muốn đến gây sự.
Trần Mẫn vừa mới bước ra ngoài, Mã Liên đã giận đùng đùng chỉ vào Trần Mẫn mắng to: "Trần Mẫn, con nhóc đê tiện nhà cô đâu rồi? Lôi nó ra đây, cho nó xem nó hại Tiểu Vận nhà tôi thê thảm đến mức nào kìa!”
Mã Liên nhìn Trần Mẫn, đôi mắt sắc bén lộ ra vẻ tính toán.
Con trai cả của Trần Mẫn làm công nhân trong thành phố, mặc dù chỉ là nhân viên tạm thời nhưng một tháng cũng kiếm được mười mấy tệ, mười mấy tệ đủ mua rất nhiều thứ.
Trần Mẫn siết chặt tay, nhìn càng ngày có càng nhiều người vây xem trước cổng, bà cố đè nén sự khó chịu, chị dâu của bà luôn thích tính toán người khác để chiếm món lợi nhỏ.
"Chị dâu à, Thanh Thanh nhà tôi cũng rơi xuống nước, ai mà biết đã xảy ra chuyện gì chứ? Chị cũng không thể lấy chuyện Tiểu Vận nhà chị rơi xuống nước đổ lên đầu Thanh Thanh chứ, có ai nhìn thấy không?”
Làm chị em dâu hai mươi mấy năm, Trần Mẫn biết rất rõ tình tình của Mã Liên, không có lời thì bà ta sẽ không thôi.
Mã Liên ngồi phịch xuống đất kêu la: "Ôi, Tiểu Vận đáng thương nhà tôi, giờ còn đang nằm trên giường không rõ sống chết kia kìa! Lúc con bé được kéo lên có người còn đang nắm áo của nó, mọi người nói đi, có phải Tiểu Vận bị người ta đẩy xuống nước, người kia không muốn con bé sống tốt có đúng không?”
Mã Liên mặt dày, Trần Mẫn cũng không thể ném thể diện mà ngồi xuống đất khóc lóc như bà ta được, Mã Liên không cần thể diện nhưng Trần Mẫn thì cần.
Trần Mẫn thấy cô thì liếc mắt ra hiệu cho đứa con trai nhỏ rằng mau kéo chị con vào trong.
Lê Trác Tinh đi tới kéo Lê Thanh Thanh lại, nét mặt đầy vẻ bất đắc dĩ: "Chị của em ơi, chị đừng đi ra, chị ở trong phòng đi, bên ngoài có em với mẹ mà. Chị cứ yên tâm, em trai của chị sẽ không để bác cả gái hưởng lợi đâu.”
Lê Trác Tinh kéo Lê Thanh Thanh vào phòng còn mình thì đứng ngoài cửa trông, cậu lạnh lùng nhìn trò hề ngoài cổng, bác cả đừng hòng bắt nạt chị cả của cậu.
Lê Thanh Thanh đập mạnh vào cánh cửa: "Lê Trác Tinh, em để chị ra ngoài đi.”
Lê Trác Tinh uể oải trả lời: "Chị à, chị đừng ra, ngoan ngoãn ở trong nhà nghỉ ngơi là được rồi.”
Lúc chị gái và chị họ được người trong thôn cứu lên, tay chị cậu còn đang siết chặt áo của chị họ, bác cả gái biết chuyện nên muốn đến gây sự.
Trần Mẫn vừa mới bước ra ngoài, Mã Liên đã giận đùng đùng chỉ vào Trần Mẫn mắng to: "Trần Mẫn, con nhóc đê tiện nhà cô đâu rồi? Lôi nó ra đây, cho nó xem nó hại Tiểu Vận nhà tôi thê thảm đến mức nào kìa!”
Mã Liên nhìn Trần Mẫn, đôi mắt sắc bén lộ ra vẻ tính toán.
Con trai cả của Trần Mẫn làm công nhân trong thành phố, mặc dù chỉ là nhân viên tạm thời nhưng một tháng cũng kiếm được mười mấy tệ, mười mấy tệ đủ mua rất nhiều thứ.
Trần Mẫn siết chặt tay, nhìn càng ngày có càng nhiều người vây xem trước cổng, bà cố đè nén sự khó chịu, chị dâu của bà luôn thích tính toán người khác để chiếm món lợi nhỏ.
"Chị dâu à, Thanh Thanh nhà tôi cũng rơi xuống nước, ai mà biết đã xảy ra chuyện gì chứ? Chị cũng không thể lấy chuyện Tiểu Vận nhà chị rơi xuống nước đổ lên đầu Thanh Thanh chứ, có ai nhìn thấy không?”
Làm chị em dâu hai mươi mấy năm, Trần Mẫn biết rất rõ tình tình của Mã Liên, không có lời thì bà ta sẽ không thôi.
Mã Liên ngồi phịch xuống đất kêu la: "Ôi, Tiểu Vận đáng thương nhà tôi, giờ còn đang nằm trên giường không rõ sống chết kia kìa! Lúc con bé được kéo lên có người còn đang nắm áo của nó, mọi người nói đi, có phải Tiểu Vận bị người ta đẩy xuống nước, người kia không muốn con bé sống tốt có đúng không?”
Mã Liên mặt dày, Trần Mẫn cũng không thể ném thể diện mà ngồi xuống đất khóc lóc như bà ta được, Mã Liên không cần thể diện nhưng Trần Mẫn thì cần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.