[Thập Niên 70] Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 20: Đại Đội Thượng Hàn (3)
Ngũ Diệp Đàm
28/12/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhìn năm người được phân đến đại đội của mình, mặt ông ấy tối sầm lại.
Bỏ qua Cố Cạnh Văn và Dương Hồng Binh.
Phân cho đại đội của ông ấy ba cô gái yểu điểu làm gì?
Đã không làm được việc, sống bình thường cũng dễ xảy ra chuyện.
Trước đây, có một nữ thanh niên trí thức tinh thần gặp vấn đề bị đón đi, khiến đại đội của họ đang bình thường bỗng bị phê bình, cho nên khi nhìn thấy mấy cô gái yểu điệu này, ông ấy lập tức cảm thấy đau đầu.
Hơn nữa, đại đội đã nghèo đến mức không còn gì, giờ lại đưa thêm mấy miệng ăn tới, họ làm sao có thể nuôi nổi?
Ông ấy quát chủ nhiệm Tiết: "Lão Tiết, đây là ý gì? Bắt nạt chúng tôi đến muộn, nên giao phần còn sót lại cho bọn tôi à?”
Cái này gọi là gì?
Nhất thời ngoại trừ Trình Ninh, sắc mặt bốn người còn lại đều không được tốt.
Không phải là họ không vui, mà bị chê thế này, có ai là không xấu hổ cơ chứ?
Chủ nhiệm Tiết vỗ bả vai Hàn Hữu Phúc: “Phúc Ca, mấy thanh niên tri thức này đã được công xã chia từ lúc làm thủ tục, anh không biết à?”
Khi nói, ông ấy khẽ liếc nhìn Trình Ninh, đưa tài liệu trên tay cho Hàn Hữu Phúc, thì thầm với ông ấy vài câu gì đó.
Mấy chục năm sống trong bóng đêm đã khiến Trình Ninh rèn được thính lực rất tốt, cô nghe thấy ông ấy nói: "Ở đây, thực ra chỉ có bốn người, ừm, thấy không, cô bé đó được xưởng trưởng Hàn – Hàn Kỳ Sơn sắp xếp tới chỗ bọn anh , nghe nói là cháu gái ông ấy. Không phải con trai ông ấy ở chỗ anh làm việc tốt lắm à? Nghe nói còn giúp các anh bán lâm sản về cho Bắc Thành. Cháu gái người ta về nông thôn đương nhiên người ta muốn sắp xếp về gần quê nhà, để con trai tiện chăm sóc, anh nói có đúng hay không?”
Sự chú ý của Hàn Hữu Phúc thực sự đã bị thu hút.
Ông ấy nghi ngờ nhìn thoáng qua Trình Ninh, sau đó vươn tay cầm lấy tài liệu chủ nhiệm Tiết đưa qua nhìn kỹ một lượt.
Phía trên cùng là sơ yếu lý lịch của Trình Ninh.
Có giới thiệu quan hệ gia đình.
Bỏ qua bố mẹ, phía dưới viết rõ cô ruột là Trần Tố Nhã, chủ nhiệm khoa tuyên truyền của xưởng máy móc số 1 Bắc Thành, chú là Hàn Kỳ Sơn, xưởng trưởng nhà máy máy móc số 1 Bắc Thành.
Điều này... cô và chú, Hàn Hữu Phúc lập tức hiểu ra.
Hàn Hữu Phúc là anh em họ xa với nhà Hàn Kỳ Sơn, vợ anh ta và mẹ ruột của Hàn Đông Nguyên là bà con cùng làng.
Việc của nhà họ, ông ấy cũng biết sơ qua.
Thôi chấp nhận.
Nếu là cháu gái của Hàn Kỳ Sơn, bảo dẫn về thì dẫn về.
Thật ra không dẫn về thì có thể làm gì?
Không thể rút lui được.
Hàn Hữu Phúc không nói gì thêm, nghiêm mặt dẫn họ ra ngoài.
Ra ngoài ngồi xe lên xe bò.
Cố Cạnh Văn đưa cho Hàn Hữu Phúc một điếu thuốc và hỏi: "Đại đội trưởng, đang là giờ ăn trưa, tại sao chúng ta không đợi sau giờ ăn trưa rồi đi?”
Nhìn năm người được phân đến đại đội của mình, mặt ông ấy tối sầm lại.
Bỏ qua Cố Cạnh Văn và Dương Hồng Binh.
Phân cho đại đội của ông ấy ba cô gái yểu điểu làm gì?
Đã không làm được việc, sống bình thường cũng dễ xảy ra chuyện.
Trước đây, có một nữ thanh niên trí thức tinh thần gặp vấn đề bị đón đi, khiến đại đội của họ đang bình thường bỗng bị phê bình, cho nên khi nhìn thấy mấy cô gái yểu điệu này, ông ấy lập tức cảm thấy đau đầu.
Hơn nữa, đại đội đã nghèo đến mức không còn gì, giờ lại đưa thêm mấy miệng ăn tới, họ làm sao có thể nuôi nổi?
Ông ấy quát chủ nhiệm Tiết: "Lão Tiết, đây là ý gì? Bắt nạt chúng tôi đến muộn, nên giao phần còn sót lại cho bọn tôi à?”
Cái này gọi là gì?
Nhất thời ngoại trừ Trình Ninh, sắc mặt bốn người còn lại đều không được tốt.
Không phải là họ không vui, mà bị chê thế này, có ai là không xấu hổ cơ chứ?
Chủ nhiệm Tiết vỗ bả vai Hàn Hữu Phúc: “Phúc Ca, mấy thanh niên tri thức này đã được công xã chia từ lúc làm thủ tục, anh không biết à?”
Khi nói, ông ấy khẽ liếc nhìn Trình Ninh, đưa tài liệu trên tay cho Hàn Hữu Phúc, thì thầm với ông ấy vài câu gì đó.
Mấy chục năm sống trong bóng đêm đã khiến Trình Ninh rèn được thính lực rất tốt, cô nghe thấy ông ấy nói: "Ở đây, thực ra chỉ có bốn người, ừm, thấy không, cô bé đó được xưởng trưởng Hàn – Hàn Kỳ Sơn sắp xếp tới chỗ bọn anh , nghe nói là cháu gái ông ấy. Không phải con trai ông ấy ở chỗ anh làm việc tốt lắm à? Nghe nói còn giúp các anh bán lâm sản về cho Bắc Thành. Cháu gái người ta về nông thôn đương nhiên người ta muốn sắp xếp về gần quê nhà, để con trai tiện chăm sóc, anh nói có đúng hay không?”
Sự chú ý của Hàn Hữu Phúc thực sự đã bị thu hút.
Ông ấy nghi ngờ nhìn thoáng qua Trình Ninh, sau đó vươn tay cầm lấy tài liệu chủ nhiệm Tiết đưa qua nhìn kỹ một lượt.
Phía trên cùng là sơ yếu lý lịch của Trình Ninh.
Có giới thiệu quan hệ gia đình.
Bỏ qua bố mẹ, phía dưới viết rõ cô ruột là Trần Tố Nhã, chủ nhiệm khoa tuyên truyền của xưởng máy móc số 1 Bắc Thành, chú là Hàn Kỳ Sơn, xưởng trưởng nhà máy máy móc số 1 Bắc Thành.
Điều này... cô và chú, Hàn Hữu Phúc lập tức hiểu ra.
Hàn Hữu Phúc là anh em họ xa với nhà Hàn Kỳ Sơn, vợ anh ta và mẹ ruột của Hàn Đông Nguyên là bà con cùng làng.
Việc của nhà họ, ông ấy cũng biết sơ qua.
Thôi chấp nhận.
Nếu là cháu gái của Hàn Kỳ Sơn, bảo dẫn về thì dẫn về.
Thật ra không dẫn về thì có thể làm gì?
Không thể rút lui được.
Hàn Hữu Phúc không nói gì thêm, nghiêm mặt dẫn họ ra ngoài.
Ra ngoài ngồi xe lên xe bò.
Cố Cạnh Văn đưa cho Hàn Hữu Phúc một điếu thuốc và hỏi: "Đại đội trưởng, đang là giờ ăn trưa, tại sao chúng ta không đợi sau giờ ăn trưa rồi đi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.