[Thập Niên 70] Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 42: Quay Lại (4)
Ngũ Diệp Đàm
28/12/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng Hàn Đông Nguyên trên giường đã nằm xuống, trùm chăn kín đầu ngủ lăn quay.
Liêu Thịnh nhìn anh trùm kín đầu, cuối cùng nắm đấm chỉ đập vào chăn, sau đó thở dài một hơi.
Anh ấy nói với cái chăn: "Haizz, anh, em đã nói với anh rồi, anh đừng nhỏ nhen thế nữa, dù gì cũng là em gái anh nhìn lớn lên, cùng sống dưới một mái nhà mười mấy năm... Em nhớ em ấy sống trong nhà anh như một cô công chúa, nào đã phải trải qua khổ cực thế này. Hai hôm nay em nhìn em ấy đan chiếu sưng hết cả tay rồi vẫn không kêu một tiếng nào, còn cười khanh khách nói chuyện với các bác các thím trong thôn..."
Hàn Đông Nguyên chê anh ấy ồn ào nhưng cuối cùng cũng không vén chăn lên bảo anh ấy im miệng.
Tuy Trình Ninh xuống nông thôn, Hàn Đông Nguyên cũng bị chuyện này đả kích khá lớn, lại còn Liêu Thịnh ở bên cạnh ồn ào nhưng anh đã đi mười mấy tiếng trong đường núi tuyết dày, lúc này vừa mệt vừa buồn ngủ. Trong tràng âm thanh ồn ào từ miệng Liêu Thịnh, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
"Anh, Trình Ninh nói, mấy năm qua anh ở dưới nông thôn vẫn không có đối tượng có phải là chuyện rất xui xẻo không?"
Hàn Đông Nguyên giật mình, tỉnh cả ngủ.
"Quần què gì?"
Anh hất phăng cái chăn trên người ra, ngồi bật dậy trừng mắt nhìn Liêu Thịnh.
Liêu Thịnh: "...Thì là, thì là Trình Ninh nói mấy năm nay anh ở nông thôn mà không có đối tượng, là rất xui xẻo..."
Thấy vẻ mặt Hàn Đông Nguyên đen như đít nồi, Liêu Thịnh còn lẩm bẩm bồi thêm: "Em ấy nói, là bà nội anh nói... anh không biết chuyện này?"
Hàn Đông Nguyên: "..."
Nhịn! Anh phải nhịn!
Kiếp trước chắc chắn anh thiếu nợ cô!
Anh lại kéo chăn lên ngủ tiếp.
Cuối cùng Liêu Thịnh cũng thoải mái thở phào một hơi. Sau lại nghĩ, chuyện này là sao? Liên quan quái gì đến anh ấy?
Sáng sớm hôm sau, Hàn Đông Nguyên đến đại đội tìm bí thư và đại đội trưởng.
Bí thư đại đội Chu Phách Hòe và đại đội trưởng Hàn Hữu Phúc vừa thấy anh đến đã vội vàng chào đón: "Đông Nguyên, mọi chuyện thế nào rồi?"
Hàn Đông Nguyên không nói gì mà móc tờ khai và một xấp tiền giấy trong túi để lên bàn.
Đại đội Thượng Hàn nằm ở vị trí hẻo lánh, giao thông bất tiện, tin tức bế tắc.
Dân làng đời đời kiếp kiếp đều sinh sống trong vùng núi sâu này, hoàn toàn dựa vào ông trời để kiếm ăn.
Cho dù có bán sản vật núi rừng thì cũng bị các đại đội gần công xã, thị trấn chiếm được thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Năm ngoái Hàn Đông Nguyên thu gom một nhóm sản vật núi rừng gửi tới Bắc Thành.
Đương nhiên cá nhân không được phép buôn bán, anh lấy danh nghĩa công xã bán cho một tiệm cơm của doanh nghiệp nhà nước.
Lần này lên thị trấn, một người bạn đã đưa cho anh tờ khai và tiền hàng của tiệm cơm đó.
Chu Phác Hòe và Hàn Hữu Phúc lập tức đếm xấp tiền, tổng cộng có đến hai trăm đồng, tem phiếu mua năm trăm cân lương thực khô và phiếu mua năm mươi cân bột mì.
Hai người cười sắp rách của miệng rồi.
Nhưng Hàn Đông Nguyên trên giường đã nằm xuống, trùm chăn kín đầu ngủ lăn quay.
Liêu Thịnh nhìn anh trùm kín đầu, cuối cùng nắm đấm chỉ đập vào chăn, sau đó thở dài một hơi.
Anh ấy nói với cái chăn: "Haizz, anh, em đã nói với anh rồi, anh đừng nhỏ nhen thế nữa, dù gì cũng là em gái anh nhìn lớn lên, cùng sống dưới một mái nhà mười mấy năm... Em nhớ em ấy sống trong nhà anh như một cô công chúa, nào đã phải trải qua khổ cực thế này. Hai hôm nay em nhìn em ấy đan chiếu sưng hết cả tay rồi vẫn không kêu một tiếng nào, còn cười khanh khách nói chuyện với các bác các thím trong thôn..."
Hàn Đông Nguyên chê anh ấy ồn ào nhưng cuối cùng cũng không vén chăn lên bảo anh ấy im miệng.
Tuy Trình Ninh xuống nông thôn, Hàn Đông Nguyên cũng bị chuyện này đả kích khá lớn, lại còn Liêu Thịnh ở bên cạnh ồn ào nhưng anh đã đi mười mấy tiếng trong đường núi tuyết dày, lúc này vừa mệt vừa buồn ngủ. Trong tràng âm thanh ồn ào từ miệng Liêu Thịnh, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
"Anh, Trình Ninh nói, mấy năm qua anh ở dưới nông thôn vẫn không có đối tượng có phải là chuyện rất xui xẻo không?"
Hàn Đông Nguyên giật mình, tỉnh cả ngủ.
"Quần què gì?"
Anh hất phăng cái chăn trên người ra, ngồi bật dậy trừng mắt nhìn Liêu Thịnh.
Liêu Thịnh: "...Thì là, thì là Trình Ninh nói mấy năm nay anh ở nông thôn mà không có đối tượng, là rất xui xẻo..."
Thấy vẻ mặt Hàn Đông Nguyên đen như đít nồi, Liêu Thịnh còn lẩm bẩm bồi thêm: "Em ấy nói, là bà nội anh nói... anh không biết chuyện này?"
Hàn Đông Nguyên: "..."
Nhịn! Anh phải nhịn!
Kiếp trước chắc chắn anh thiếu nợ cô!
Anh lại kéo chăn lên ngủ tiếp.
Cuối cùng Liêu Thịnh cũng thoải mái thở phào một hơi. Sau lại nghĩ, chuyện này là sao? Liên quan quái gì đến anh ấy?
Sáng sớm hôm sau, Hàn Đông Nguyên đến đại đội tìm bí thư và đại đội trưởng.
Bí thư đại đội Chu Phách Hòe và đại đội trưởng Hàn Hữu Phúc vừa thấy anh đến đã vội vàng chào đón: "Đông Nguyên, mọi chuyện thế nào rồi?"
Hàn Đông Nguyên không nói gì mà móc tờ khai và một xấp tiền giấy trong túi để lên bàn.
Đại đội Thượng Hàn nằm ở vị trí hẻo lánh, giao thông bất tiện, tin tức bế tắc.
Dân làng đời đời kiếp kiếp đều sinh sống trong vùng núi sâu này, hoàn toàn dựa vào ông trời để kiếm ăn.
Cho dù có bán sản vật núi rừng thì cũng bị các đại đội gần công xã, thị trấn chiếm được thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Năm ngoái Hàn Đông Nguyên thu gom một nhóm sản vật núi rừng gửi tới Bắc Thành.
Đương nhiên cá nhân không được phép buôn bán, anh lấy danh nghĩa công xã bán cho một tiệm cơm của doanh nghiệp nhà nước.
Lần này lên thị trấn, một người bạn đã đưa cho anh tờ khai và tiền hàng của tiệm cơm đó.
Chu Phác Hòe và Hàn Hữu Phúc lập tức đếm xấp tiền, tổng cộng có đến hai trăm đồng, tem phiếu mua năm trăm cân lương thực khô và phiếu mua năm mươi cân bột mì.
Hai người cười sắp rách của miệng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.