[Thập Niên 70] Em Gái Ghẻ Trọng Sinh
Chương 35: Tương Phản (3)
Ngũ Diệp Đàm
28/12/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Câu này đúng là câu Trình Ninh vừa nói xong, Triệu Chi vừa đau vừa khó chịu giờ nghe vậy thì không nhịn được nữa, nước mắt lăn dài trên má.
Thím La thấy cô ấy khóc thì cũng thông không nói nữa.
Ngay như con gái út của bà ấy, năm mười tuổi lần đầu lội xuống ruộng gặt lúa mạch không cẩn thận bị liềm cắt vào tay chảy máu dọa bà ấy hồn vía lên mây vội vàng chạy đến kiểm tra xem có cắt mấy đầu ngón tay không. Lúc đó cô con gái ngốc kia còn cười hì hì, chẳng rót giọt nước mắt nào.
Còn cô thì sao, con gái lớn hai mươi mấy tuổi đầu rồi chỉ không cẩn thận bị thanh tre quệt vào tay chảy máu, người khác cũng có nói gì cô đâu mà đã khóc thế này rồi?
Thế còn chưa tính.
Nhóm nam thanh niên trí thức bên kia nghe thấy động tĩnh bên này, nghe nói là một nữ thanh niên trí thức mới tới bị cắt vào tay, Cố Cạnh Văn và Liêu Thịnh lập tức bỏ dở công việc trên tay lần lượt chạy tới.
Cố Cạnh Văn vô cùng đau lòng quay đầu hỏi thím La: "Thím ơi, tay thanh niên trí thức Triệu bị thương, có thể để cô ấy nghỉ một lát không, tí nữa lại làm tiếp?"
Thím La: ...
Nhưng thím La cũng là người hiền hậu.
Bà ấy thở dài nói: "Được được, đừng khóc nữa, nghỉ ngơi một lát đi."
Bà ấy thấy cô ấy có làm cả ngày cũng chẳng làm được gì ra hồn.
Liếc nhìn cái Triệu Chi đang đan dở, mảnh chiếu thưa thớt không đều... Thôi bỏ đi, bà ấy lắc lắc đầu.
Liêu Thịnh đứng một bên quan sát một lúc, hết nhìn Triệu Chi lại nhìn Trình Ninh, anh ấy cảm thấy hơi lo lắng.
Cuối cùng đành cam chịu quay đầu lại nói một tiếng với đại đội trưởng rồi đi về ký túc xá.
Đại đội trưởng rống to: "Mau quay về, nếu không sẽ bị trừ công điểm đấy!" Câu này là mắng Liêu Thịnh nhưng cũng đồng thời mắng Cố Cạnh Văn đang ở bên nhóm nữ thanh niên trí thức.
Cố Cạnh Văn cau mày quay trở lại.
Liêu Thịnh nhanh chóng quay lại.
Anh ấy ném cho Trình Ninh một đôi găng tay hở ngón, nói: "Đông Nguyên."
Mọi người: ???
Mọi người chẳng hiểu mô tê gì.
Anh dỗ con gái người ta sao phải dùng Đông Nguyên?
Người trong ký túc xá của Trình Ninh: ...Tê liệt.
Lúc đầu Mã Đình Đình thấy Liêu Thịnh cầm một đôi găng tay đến đây thì cảm thấy hơi khó chịu, sau khi nghe thấy là của Hàn Đông Nguyên thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Thanh niên trí thức Liêu, cô gái này là đối tượng của cậu à?"
Một thím thích hóng hớt ngồi bên vên híp mắt hỏi.
"Không dám!"
Liêu Thịnh khựng lại, nói: "Là Đông Nguyên..."
Anh ấy định nói làm "em gái của Đông Nguyên" nhưng còn chưa nói ra đã nhớ đến Đông Nguyên rất ghét người khác nhắc đến chuyện này nên đột nhiên dừng lại. Sau đó cảm thấy mắc mớ gì đến anh ấy chứ, việc này để Trình Ninh hoặc chính Đông Nguyên quay về tự nói với bọn họ là được. Thế nên anh ấy không nói nữa, ngẩng cao đầu kiêu ngạo quay lại chỗ nam thanh niên trí thức bên kia.
Mọi người: ???
Mọi người lại quay sang nhìn Trình Ninh.
Còn nhìn cả đôi gang tay trong tay cô.
Trình Ninh: "..."
Câu này đúng là câu Trình Ninh vừa nói xong, Triệu Chi vừa đau vừa khó chịu giờ nghe vậy thì không nhịn được nữa, nước mắt lăn dài trên má.
Thím La thấy cô ấy khóc thì cũng thông không nói nữa.
Ngay như con gái út của bà ấy, năm mười tuổi lần đầu lội xuống ruộng gặt lúa mạch không cẩn thận bị liềm cắt vào tay chảy máu dọa bà ấy hồn vía lên mây vội vàng chạy đến kiểm tra xem có cắt mấy đầu ngón tay không. Lúc đó cô con gái ngốc kia còn cười hì hì, chẳng rót giọt nước mắt nào.
Còn cô thì sao, con gái lớn hai mươi mấy tuổi đầu rồi chỉ không cẩn thận bị thanh tre quệt vào tay chảy máu, người khác cũng có nói gì cô đâu mà đã khóc thế này rồi?
Thế còn chưa tính.
Nhóm nam thanh niên trí thức bên kia nghe thấy động tĩnh bên này, nghe nói là một nữ thanh niên trí thức mới tới bị cắt vào tay, Cố Cạnh Văn và Liêu Thịnh lập tức bỏ dở công việc trên tay lần lượt chạy tới.
Cố Cạnh Văn vô cùng đau lòng quay đầu hỏi thím La: "Thím ơi, tay thanh niên trí thức Triệu bị thương, có thể để cô ấy nghỉ một lát không, tí nữa lại làm tiếp?"
Thím La: ...
Nhưng thím La cũng là người hiền hậu.
Bà ấy thở dài nói: "Được được, đừng khóc nữa, nghỉ ngơi một lát đi."
Bà ấy thấy cô ấy có làm cả ngày cũng chẳng làm được gì ra hồn.
Liếc nhìn cái Triệu Chi đang đan dở, mảnh chiếu thưa thớt không đều... Thôi bỏ đi, bà ấy lắc lắc đầu.
Liêu Thịnh đứng một bên quan sát một lúc, hết nhìn Triệu Chi lại nhìn Trình Ninh, anh ấy cảm thấy hơi lo lắng.
Cuối cùng đành cam chịu quay đầu lại nói một tiếng với đại đội trưởng rồi đi về ký túc xá.
Đại đội trưởng rống to: "Mau quay về, nếu không sẽ bị trừ công điểm đấy!" Câu này là mắng Liêu Thịnh nhưng cũng đồng thời mắng Cố Cạnh Văn đang ở bên nhóm nữ thanh niên trí thức.
Cố Cạnh Văn cau mày quay trở lại.
Liêu Thịnh nhanh chóng quay lại.
Anh ấy ném cho Trình Ninh một đôi găng tay hở ngón, nói: "Đông Nguyên."
Mọi người: ???
Mọi người chẳng hiểu mô tê gì.
Anh dỗ con gái người ta sao phải dùng Đông Nguyên?
Người trong ký túc xá của Trình Ninh: ...Tê liệt.
Lúc đầu Mã Đình Đình thấy Liêu Thịnh cầm một đôi găng tay đến đây thì cảm thấy hơi khó chịu, sau khi nghe thấy là của Hàn Đông Nguyên thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Thanh niên trí thức Liêu, cô gái này là đối tượng của cậu à?"
Một thím thích hóng hớt ngồi bên vên híp mắt hỏi.
"Không dám!"
Liêu Thịnh khựng lại, nói: "Là Đông Nguyên..."
Anh ấy định nói làm "em gái của Đông Nguyên" nhưng còn chưa nói ra đã nhớ đến Đông Nguyên rất ghét người khác nhắc đến chuyện này nên đột nhiên dừng lại. Sau đó cảm thấy mắc mớ gì đến anh ấy chứ, việc này để Trình Ninh hoặc chính Đông Nguyên quay về tự nói với bọn họ là được. Thế nên anh ấy không nói nữa, ngẩng cao đầu kiêu ngạo quay lại chỗ nam thanh niên trí thức bên kia.
Mọi người: ???
Mọi người lại quay sang nhìn Trình Ninh.
Còn nhìn cả đôi gang tay trong tay cô.
Trình Ninh: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.