Thập Niên 70: Em Gái Là Một Đại Mỹ Nhân
Chương 4: Bạn Thân
Nguyệt Bán Tường Vi
09/04/2023
Cô có thể khẳng định, mấy ngày nay ánh mắt mọi người nhìn mình rất khác, chắc chắn không chỉ có nguyên nhân mình không còn ngu đần nữa.
Quý Mạt mở nắp nồi ra, dùng muôi múc chút canh cá, nếm thử mặn ngọt, cảm thấy thiếu cay, lại bỏ thêm mấy miếng ớt khô, bấy giờ mới đậy nắp vung lại, cho nhỏ lửa xuống để hầm.
Bà nghe con gái nói, động tác đang bỏ rơm vào bếp hơi dừng lại:
"Chuyện này không vội, đợi ăn cơm xong, mẹ sẽ nói chuyện với con, con cứ sắp bát đũa ra trước đi, chuẩn bị ăn cơm."
Ít nhất phải gần mười phút nữa cá mới hầm xong, nhưng thấy nụ cười mất tự nhiên của mẹ, Trần Lộng Mặc có linh cảm không tốt, song cô vẫn ngoan ngoãn đáp một tiếng:
"Vâng."
...
Sau bữa cơm tối, cha lại đi lên lầu. Trần Lộng Mặc giúp mẹ dọn dẹp bát đũa.
Lưu Tú Trân ở bên cạnh cầm một đĩa lạc rang đi sang, trên gương mặt tròn trịa của bà ấy mang theo ý cười sảng khoái:
"Ồ, Duật Duật của chúng ta hiểu chuyện thật đất, không giống hai thằng nhóc thối nhà thím, suốt ngày chỉ biết chạy lông nhông bên ngoài. Cô Quý, tôi thấy vẫn là cô biết nuôi dạy con, hay để Duật Duật làm con gái tôi được không."
"Xem miệng cô kìa..." Quý Mạt buồn cười lắc đầu, không khách sáo với bạn thân, đưa tay nhận lấy đĩa trong tay bà ấy, lại nhìn về phía con gái ở bên cạnh:
"Con đi rửa tay chân trước đi, để cha con rửa bát cho."
Trần Lộng Mặc đương nhiên không thể để cha rửa bát, biết đây là mẹ đang mượn cớ đuổi mình đi.
Thế là cô ngượng ngùng lên tiếng chào thím Tú Trân một câu, rồi tự mình mang bát đi vào nhà bếp rửa.
Thấy thế, viền mắt Quý Mạt đỏ lên, lẩm bẩm: "Con bé này..."
Lưu Tú Trân cũng mừng cho bạn thân, hai người đã quen nhau hơn hai chục năm, đương nhiên biết mấy năm nay bạn thân tốn rất nhiều tâm sức cho con gái.
Bà ấy dịu giọng an ủi:
"Chẳng phải con bé rất hiểu chuyện sao? Tôi thấy Duật Duật thông minh xinh đẹp, cô cũng đừng lo lắng quá, sẽ tốt lên thôi."
"Đúng vậy, sẽ tốt lên thôi." Quý Mạt lau khóe mắt, cảm khái xong lại kéo bạn thân ngồi xuống ghế sô pha, nói thẳng: "Tôi biết ý đồ cô đến đây, nhưng Duật Duật không thể ở lại nhà cô."
Lưu Tú Trân trợn mắt hỏi: "Làm sao? Cô vẫn không yên tâm về tôi à? Tôi thương Duật Duật như con gái ruột, tương lai nếu nó nhìn trúng thằng ranh nào nhà tôi, làm con dâu tôi cũng tốt."
"Cô biết rõ tôi không có ý đó, đừng cố tình khích tôi." Quý Mạt cười khổ, vỗ bạn thân một cái.
Quý Mạt mở nắp nồi ra, dùng muôi múc chút canh cá, nếm thử mặn ngọt, cảm thấy thiếu cay, lại bỏ thêm mấy miếng ớt khô, bấy giờ mới đậy nắp vung lại, cho nhỏ lửa xuống để hầm.
Bà nghe con gái nói, động tác đang bỏ rơm vào bếp hơi dừng lại:
"Chuyện này không vội, đợi ăn cơm xong, mẹ sẽ nói chuyện với con, con cứ sắp bát đũa ra trước đi, chuẩn bị ăn cơm."
Ít nhất phải gần mười phút nữa cá mới hầm xong, nhưng thấy nụ cười mất tự nhiên của mẹ, Trần Lộng Mặc có linh cảm không tốt, song cô vẫn ngoan ngoãn đáp một tiếng:
"Vâng."
...
Sau bữa cơm tối, cha lại đi lên lầu. Trần Lộng Mặc giúp mẹ dọn dẹp bát đũa.
Lưu Tú Trân ở bên cạnh cầm một đĩa lạc rang đi sang, trên gương mặt tròn trịa của bà ấy mang theo ý cười sảng khoái:
"Ồ, Duật Duật của chúng ta hiểu chuyện thật đất, không giống hai thằng nhóc thối nhà thím, suốt ngày chỉ biết chạy lông nhông bên ngoài. Cô Quý, tôi thấy vẫn là cô biết nuôi dạy con, hay để Duật Duật làm con gái tôi được không."
"Xem miệng cô kìa..." Quý Mạt buồn cười lắc đầu, không khách sáo với bạn thân, đưa tay nhận lấy đĩa trong tay bà ấy, lại nhìn về phía con gái ở bên cạnh:
"Con đi rửa tay chân trước đi, để cha con rửa bát cho."
Trần Lộng Mặc đương nhiên không thể để cha rửa bát, biết đây là mẹ đang mượn cớ đuổi mình đi.
Thế là cô ngượng ngùng lên tiếng chào thím Tú Trân một câu, rồi tự mình mang bát đi vào nhà bếp rửa.
Thấy thế, viền mắt Quý Mạt đỏ lên, lẩm bẩm: "Con bé này..."
Lưu Tú Trân cũng mừng cho bạn thân, hai người đã quen nhau hơn hai chục năm, đương nhiên biết mấy năm nay bạn thân tốn rất nhiều tâm sức cho con gái.
Bà ấy dịu giọng an ủi:
"Chẳng phải con bé rất hiểu chuyện sao? Tôi thấy Duật Duật thông minh xinh đẹp, cô cũng đừng lo lắng quá, sẽ tốt lên thôi."
"Đúng vậy, sẽ tốt lên thôi." Quý Mạt lau khóe mắt, cảm khái xong lại kéo bạn thân ngồi xuống ghế sô pha, nói thẳng: "Tôi biết ý đồ cô đến đây, nhưng Duật Duật không thể ở lại nhà cô."
Lưu Tú Trân trợn mắt hỏi: "Làm sao? Cô vẫn không yên tâm về tôi à? Tôi thương Duật Duật như con gái ruột, tương lai nếu nó nhìn trúng thằng ranh nào nhà tôi, làm con dâu tôi cũng tốt."
"Cô biết rõ tôi không có ý đó, đừng cố tình khích tôi." Quý Mạt cười khổ, vỗ bạn thân một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.