Thập Niên 70: Em Gái Là Một Đại Mỹ Nhân
Chương 42: Có Người Mình Thích
Nguyệt Bán Tường Vi
15/06/2023
Nghĩ đến đây, cô quay đầu muốn hỏi anh hai.
Không ngờ lại phát hiện, anh trai vừa mới ngồi bên cạnh đã biến mất tăm từ lúc nào.
Nhìn mấy cái chén không trên bàn, Trần Lộng Mặc mờ mịt trừng mắt nhìn, lại nhìn về phía cha Tông đang uống trà tiêu cơm.
Đáy mắt Trần Tông hiện lên ý cười, ông ấy đưa tay thu dọn mấy cái chén, đồng thời chỉ sang bên phải.
Trần Lộng Mặc nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy anh ba hoạt bát đang vẫy tay với mình ở phòng bếp.
Mặc dù còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng thấy các anh trai phản ứng như vậy, cô chạy tới phòng bếp theo bản năng.
Lúc rời đi, cô thoáng nhìn thấy mẹ Thu Hoa đang dẫn một người thím tròn trịa đi vào.
"Có chuyện gì thế ạ?" Thấy các anh trai lén lén lút lút, thò đầu nhìn ra bên ngoài, Trần Lộng Mặc cũng bị ảnh hưởng sinh ra mấy phần nghịch ngợm, tò mò thò đầu ra theo, lẩm bẩm bà thím này là thần thánh phương nào.
Tào Lưu giơ bàn tay to như quạt đặt lên chiếc đầu nhỏ của em gái, kéo cô vào trong, trầm giọng đáp: "Thím Tú Mai là bà mối nổi tiếng nhất ở đây."
Trần Lộng Mặc bị nhét chung một chỗ với đám anh trai cao như núi, thân hình càng thêm nhỏ nhắn đáng yêu, cô ngửa đầu, giật mình nhìn về phía anh hai, nhỏ giọng hỏi: "Đến để giới thiệu đối tượng cho anh sao?"
Trần Hoài xen vào: "Cũng có thể là anh cả, hoặc là anh."
"Không phải anh ba mới mười bảy thôi ạ?" Trần Lộng Mặc kinh ngạc, nhỏ như vậy đã phải xem mắt rồi?
Nhắc đến chuyện này, Tào Lưu rất bình tĩnh đáp: "Thằng ba cũng sắp tròn mười tám tuổi rồi, gặp nhau trước, tiếp xúc khoảng một năm thì kết hôn, bình thường mà."
Nghe vậy, Trần Lộng Mặc mở miệng hỏi: "Cho nên... Bởi vì các anh thẹn thùng nên mới trốn đi sao?"
Nhìn ra cô gái nhỏ đang cười trên nỗi đau của người khác, Tào Lưu giơ tay chọc lên đầu cô: "Bởi vì không muốn tìm đối tượng nên mới trốn đi, thím Tú Mai quá nhiệt tình, đừng nói là anh, nếu nhìn thấy em và thằng tư thằng năm cũng sẽ lôi kéo truy vấn ngọn nguồn, kiểu gì cũng giới thiệu một đống đối tượng cho các em."
Trần Lộng Mặc kinh ngạc trợn to mắt... kinh khủng đến vậy sao!
Lúc này, anh tư Trần Quân ghé sát tai em gái, tiết lộ bí mật: "Anh hai tránh là bởi vì anh ấy đã có người mình thích rồi."
... À hiểu rồi!
Việc anh hai đã có người trong lòng lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của Trần Lộng Mặc.
Cô xấu xa nhìn chằm chằm vào Tào Lưu, ánh mắt lấm la lấm lét.
Tào Lưu: "..."
Không ngờ lại phát hiện, anh trai vừa mới ngồi bên cạnh đã biến mất tăm từ lúc nào.
Nhìn mấy cái chén không trên bàn, Trần Lộng Mặc mờ mịt trừng mắt nhìn, lại nhìn về phía cha Tông đang uống trà tiêu cơm.
Đáy mắt Trần Tông hiện lên ý cười, ông ấy đưa tay thu dọn mấy cái chén, đồng thời chỉ sang bên phải.
Trần Lộng Mặc nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy anh ba hoạt bát đang vẫy tay với mình ở phòng bếp.
Mặc dù còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng thấy các anh trai phản ứng như vậy, cô chạy tới phòng bếp theo bản năng.
Lúc rời đi, cô thoáng nhìn thấy mẹ Thu Hoa đang dẫn một người thím tròn trịa đi vào.
"Có chuyện gì thế ạ?" Thấy các anh trai lén lén lút lút, thò đầu nhìn ra bên ngoài, Trần Lộng Mặc cũng bị ảnh hưởng sinh ra mấy phần nghịch ngợm, tò mò thò đầu ra theo, lẩm bẩm bà thím này là thần thánh phương nào.
Tào Lưu giơ bàn tay to như quạt đặt lên chiếc đầu nhỏ của em gái, kéo cô vào trong, trầm giọng đáp: "Thím Tú Mai là bà mối nổi tiếng nhất ở đây."
Trần Lộng Mặc bị nhét chung một chỗ với đám anh trai cao như núi, thân hình càng thêm nhỏ nhắn đáng yêu, cô ngửa đầu, giật mình nhìn về phía anh hai, nhỏ giọng hỏi: "Đến để giới thiệu đối tượng cho anh sao?"
Trần Hoài xen vào: "Cũng có thể là anh cả, hoặc là anh."
"Không phải anh ba mới mười bảy thôi ạ?" Trần Lộng Mặc kinh ngạc, nhỏ như vậy đã phải xem mắt rồi?
Nhắc đến chuyện này, Tào Lưu rất bình tĩnh đáp: "Thằng ba cũng sắp tròn mười tám tuổi rồi, gặp nhau trước, tiếp xúc khoảng một năm thì kết hôn, bình thường mà."
Nghe vậy, Trần Lộng Mặc mở miệng hỏi: "Cho nên... Bởi vì các anh thẹn thùng nên mới trốn đi sao?"
Nhìn ra cô gái nhỏ đang cười trên nỗi đau của người khác, Tào Lưu giơ tay chọc lên đầu cô: "Bởi vì không muốn tìm đối tượng nên mới trốn đi, thím Tú Mai quá nhiệt tình, đừng nói là anh, nếu nhìn thấy em và thằng tư thằng năm cũng sẽ lôi kéo truy vấn ngọn nguồn, kiểu gì cũng giới thiệu một đống đối tượng cho các em."
Trần Lộng Mặc kinh ngạc trợn to mắt... kinh khủng đến vậy sao!
Lúc này, anh tư Trần Quân ghé sát tai em gái, tiết lộ bí mật: "Anh hai tránh là bởi vì anh ấy đã có người mình thích rồi."
... À hiểu rồi!
Việc anh hai đã có người trong lòng lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của Trần Lộng Mặc.
Cô xấu xa nhìn chằm chằm vào Tào Lưu, ánh mắt lấm la lấm lét.
Tào Lưu: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.