Thập Niên 70: Em Gái Là Một Đại Mỹ Nhân
Chương 16: Cuộc Sống Chân Thực
Nguyệt Bán Tường Vi
10/06/2023
Cô vẫn cho rằng mình có thể chịu khổ, hồi nghỉ hè đại học vì muốn tích lũy thêm chút tiền, có làm ba công việc một ngày cũng không cảm thấy gì.
Nhưng giờ phút này, nhìn thấy hàng đống người trong toa xe quá tải trước mắt, thậm chí có vài hành khách nằm trên giá hành lý phía trên đầu, lòng cô trĩu nặng, giống như bị tảng đá đè lên, Trần Lộng Mặc càng cảm thấy cuộc sống tương lai trở nên mơ hồ.
Đây mới là cuộc sống chân thực năm 1970 sao?
Ra ngoài mới biết, đi xe giống như chạy nạn... Như vậy, điểm đến cuối cùng của cô, thôn Sơn Thuận ở tỉnh H còn như thế nào nữa?
"Quýt đây! Quýt ngọt đây! Một hào tiền một cân!"
Ngoài cửa sổ đột nhiên phát ra tiếng chào mời làm gián đoạn suy nghĩ của Trần Lộng Mặc, cô nhìn ra ngoài cửa sổ theo hướng phát ra âm thanh, phát hiện cách đó không xa có một người phụ nữ trung niên đang đẩy xe cút kít, vừa đi vừa gào to, không ít người xúm qua đó.
Không phải... Thời đại này không cho phép tự do mua bán sao?
"Duật Duật, muốn ăn quýt không? Muốn thì anh mua cho em mấy cân." Thu xếp xong hành lý, Tiểu Hồ mặc thường phục đưa hai chai nước quân dụng cho cô gái nhỏ.
Trần Lộng Mặc treo ấm nước lên lưng ghế, cô không tham ăn, cũng không muốn gây phiền phức cho người khác, nhưng... Hơi thở của cô thực sự có mùi khó tả.
Nghĩ đến việc ở trong hoàn cảnh như vậy năm sáu ngày: "... Có ạ, em cảm ơn anh Tiểu Hồ."
"Khách sáo với anh làm gì? Để anh đi mua, em để ý chỗ ngồi nhé, đừng để người khác chen vào biết chưa?"
Trần Lộng Mặc gật đầu: "Em biết rồi, anh Tiểu Hồ."
"Cũng đừng nói chuyện với người lạ." Tiểu Hồ đi được hai bước, lại có chút không yên lòng quay đầu căn dặn một câu.
Anh ta đi theo thủ trưởng đã sáu bảy năm, cũng coi như nhìn cô gái nhỏ lớn lên, cho nên hiểu rõ tình huống lúc trước của cô, sợ cô không có kinh nghiệm xã hội mềm lòng bị người ta lừa gạt.
"Dạ." Trần Lộng Mặc ngoan ngoãn gật đầu.
Nói xong lời này, trước mặt anh Tiểu Hồ, cô ngồi dịch ra ngoài, lấp đi chỗ trống của anh ta.
Sau đó xoay người đặt một túi lớn thức ăn lên chỗ ngồi cạnh cửa sổ, trực tiếp ngăn cản ánh mắt của những người bên cạnh thường xuyên liếc tới.
Làm xong hết thảy, cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, bày ra dáng vẻ yếu ớt với Tiểu Hồ đang có phần ngạc nhiên.
Nhìn xem, cô yếu đuối đến mức không thể tự chăm sóc bản thân, ai dám xấu bụng tranh chỗ với cô chứ?
Nhưng giờ phút này, nhìn thấy hàng đống người trong toa xe quá tải trước mắt, thậm chí có vài hành khách nằm trên giá hành lý phía trên đầu, lòng cô trĩu nặng, giống như bị tảng đá đè lên, Trần Lộng Mặc càng cảm thấy cuộc sống tương lai trở nên mơ hồ.
Đây mới là cuộc sống chân thực năm 1970 sao?
Ra ngoài mới biết, đi xe giống như chạy nạn... Như vậy, điểm đến cuối cùng của cô, thôn Sơn Thuận ở tỉnh H còn như thế nào nữa?
"Quýt đây! Quýt ngọt đây! Một hào tiền một cân!"
Ngoài cửa sổ đột nhiên phát ra tiếng chào mời làm gián đoạn suy nghĩ của Trần Lộng Mặc, cô nhìn ra ngoài cửa sổ theo hướng phát ra âm thanh, phát hiện cách đó không xa có một người phụ nữ trung niên đang đẩy xe cút kít, vừa đi vừa gào to, không ít người xúm qua đó.
Không phải... Thời đại này không cho phép tự do mua bán sao?
"Duật Duật, muốn ăn quýt không? Muốn thì anh mua cho em mấy cân." Thu xếp xong hành lý, Tiểu Hồ mặc thường phục đưa hai chai nước quân dụng cho cô gái nhỏ.
Trần Lộng Mặc treo ấm nước lên lưng ghế, cô không tham ăn, cũng không muốn gây phiền phức cho người khác, nhưng... Hơi thở của cô thực sự có mùi khó tả.
Nghĩ đến việc ở trong hoàn cảnh như vậy năm sáu ngày: "... Có ạ, em cảm ơn anh Tiểu Hồ."
"Khách sáo với anh làm gì? Để anh đi mua, em để ý chỗ ngồi nhé, đừng để người khác chen vào biết chưa?"
Trần Lộng Mặc gật đầu: "Em biết rồi, anh Tiểu Hồ."
"Cũng đừng nói chuyện với người lạ." Tiểu Hồ đi được hai bước, lại có chút không yên lòng quay đầu căn dặn một câu.
Anh ta đi theo thủ trưởng đã sáu bảy năm, cũng coi như nhìn cô gái nhỏ lớn lên, cho nên hiểu rõ tình huống lúc trước của cô, sợ cô không có kinh nghiệm xã hội mềm lòng bị người ta lừa gạt.
"Dạ." Trần Lộng Mặc ngoan ngoãn gật đầu.
Nói xong lời này, trước mặt anh Tiểu Hồ, cô ngồi dịch ra ngoài, lấp đi chỗ trống của anh ta.
Sau đó xoay người đặt một túi lớn thức ăn lên chỗ ngồi cạnh cửa sổ, trực tiếp ngăn cản ánh mắt của những người bên cạnh thường xuyên liếc tới.
Làm xong hết thảy, cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, bày ra dáng vẻ yếu ớt với Tiểu Hồ đang có phần ngạc nhiên.
Nhìn xem, cô yếu đuối đến mức không thể tự chăm sóc bản thân, ai dám xấu bụng tranh chỗ với cô chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.