Thập Niên 70: Em Gái Là Một Đại Mỹ Nhân
Chương 13: Người Cuối Cùng Biết Chuyện
Nguyệt Bán Tường Vi
09/06/2023
Thiệu Tranh không thèm để ý đến sắc mặt sa sầm của anh ấy, lắc lắc xấp tài liệu trong tay, nhếch môi mỉm cười:
"Kế hoạch huấn luyện quân sự năm sau đã được lập ra, đoàn trưởng bảo tôi tới bàn bạc với cậu, nếu có chỗ nào cần thay đổi thì nói với ông già, mà cậu đó, bị cái gì vậy? Nóng tính dữ ha? Ai cho cậu ăn thuốc súng à?"
"Bớt cười đùa tí tởn với ông đi." Lúc này, tâm trạng của Trần Vũ Văn rất tệ, không có thời gian khua môi múa mép.
Anh ấy vươn cánh tay dài, cầm tài liệu ném lên bàn, sau đó nặng nề ngồi xuống ghế, gác đôi chân dài không có chỗ dựa lên, phất tay đuổi người: "Đi mau đi."
Thiệu Tranh đã quen biết với người anh em này nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy anh ấy như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì lớn, cũng không thèm để ý đến thái độ ác liệt của anh ấy, khẽ cau mày hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ban đầu Trần Vũ Văn không định nói ra, nhưng bắt gặp ánh mắt quan tâm của anh em, khóe miệng ngắc ngứ.
Im lặng nửa ngày, anh ấy mới giơ tay dùng sức xoa mặt mấy cái, vẻ mặt âm trầm trào phúng nói: "Ông già trúng chiêu rồi, phải đi cải tạo tư tưởng."
Nghe vậy, Thiệu Tranh chần chờ mấy giây mới không chắc chắn hỏi: "Cậu đang nói sư trưởng Trần Đức Mậu sao?"
Từ quân hiệu đến bộ đội, tình chiến hữu mười năm, Thiệu Tranh biết khá nhiều về tình huống trong nhà anh em tốt.
Người bình thường anh ấy gọi bằng cha chính là cha dượng, mà cha ruột sư trưởng Trần thì luôn bị gọi là ông già.
Theo cách nói của anh ấy, rất dễ phân biệt.
Làm anh em, Thiệu Tranh hiểu suy nghĩ của Trần Vũ Văn, anh ấy tôn kính cả hai người cha, nhưng từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh cha dượng, khó tránh khỏi sẽ thân thiết hơn một chút.
Trần Vũ Văn rót cho mình một chén trà, nhân lúc còn nóng uống một ngụm, hung hăng phun ra một ngụm khí, lúc này mới bình thản gật đầu: "Chính là sư trưởng Trần."
Giọng điệu kỳ quái này khiến Thiệu Tranh nhíu mày: "Cậu tức vì ông ấy giấu mình à?"
"Gì! Tôi không được tức à? Nếu không phải vừa nãy mẹ tôi gọi điện thoại tới, tôi đã không biết ông già xảy ra chuyện, nhìn đi, mới mẻ không? Ông ấy xảy ra chuyện, đứa con trai như tôi lại là người cuối cùng biết chuyện..."
Thiệu Tranh phớt lờ người anh em đang tức giận lải nhải không ngừng, đứng dậy trấn an: "Việc này cậu đừng vội, để tôi gọi điện hỏi cha một chút."
Cũng như anh em biết về gia cảnh nhà mình, Trần Vũ Văn biết rất rõ về gia cảnh Thiệu Tranh, cũng hiểu sức nặng trong lời nói của lão tướng quân Thiệu.
"Kế hoạch huấn luyện quân sự năm sau đã được lập ra, đoàn trưởng bảo tôi tới bàn bạc với cậu, nếu có chỗ nào cần thay đổi thì nói với ông già, mà cậu đó, bị cái gì vậy? Nóng tính dữ ha? Ai cho cậu ăn thuốc súng à?"
"Bớt cười đùa tí tởn với ông đi." Lúc này, tâm trạng của Trần Vũ Văn rất tệ, không có thời gian khua môi múa mép.
Anh ấy vươn cánh tay dài, cầm tài liệu ném lên bàn, sau đó nặng nề ngồi xuống ghế, gác đôi chân dài không có chỗ dựa lên, phất tay đuổi người: "Đi mau đi."
Thiệu Tranh đã quen biết với người anh em này nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy anh ấy như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì lớn, cũng không thèm để ý đến thái độ ác liệt của anh ấy, khẽ cau mày hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ban đầu Trần Vũ Văn không định nói ra, nhưng bắt gặp ánh mắt quan tâm của anh em, khóe miệng ngắc ngứ.
Im lặng nửa ngày, anh ấy mới giơ tay dùng sức xoa mặt mấy cái, vẻ mặt âm trầm trào phúng nói: "Ông già trúng chiêu rồi, phải đi cải tạo tư tưởng."
Nghe vậy, Thiệu Tranh chần chờ mấy giây mới không chắc chắn hỏi: "Cậu đang nói sư trưởng Trần Đức Mậu sao?"
Từ quân hiệu đến bộ đội, tình chiến hữu mười năm, Thiệu Tranh biết khá nhiều về tình huống trong nhà anh em tốt.
Người bình thường anh ấy gọi bằng cha chính là cha dượng, mà cha ruột sư trưởng Trần thì luôn bị gọi là ông già.
Theo cách nói của anh ấy, rất dễ phân biệt.
Làm anh em, Thiệu Tranh hiểu suy nghĩ của Trần Vũ Văn, anh ấy tôn kính cả hai người cha, nhưng từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh cha dượng, khó tránh khỏi sẽ thân thiết hơn một chút.
Trần Vũ Văn rót cho mình một chén trà, nhân lúc còn nóng uống một ngụm, hung hăng phun ra một ngụm khí, lúc này mới bình thản gật đầu: "Chính là sư trưởng Trần."
Giọng điệu kỳ quái này khiến Thiệu Tranh nhíu mày: "Cậu tức vì ông ấy giấu mình à?"
"Gì! Tôi không được tức à? Nếu không phải vừa nãy mẹ tôi gọi điện thoại tới, tôi đã không biết ông già xảy ra chuyện, nhìn đi, mới mẻ không? Ông ấy xảy ra chuyện, đứa con trai như tôi lại là người cuối cùng biết chuyện..."
Thiệu Tranh phớt lờ người anh em đang tức giận lải nhải không ngừng, đứng dậy trấn an: "Việc này cậu đừng vội, để tôi gọi điện hỏi cha một chút."
Cũng như anh em biết về gia cảnh nhà mình, Trần Vũ Văn biết rất rõ về gia cảnh Thiệu Tranh, cũng hiểu sức nặng trong lời nói của lão tướng quân Thiệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.