Thập Niên 70: Em Gái Là Một Đại Mỹ Nhân
Chương 26: “Thằng Sáu”
Nguyệt Bán Tường Vi
11/06/2023
"Nhà cửa mới được tu sửa hai năm trước, bản thiết kế do anh cả con kiếm được, nói cái gì mà thánh phố J đang thịnh hành kiểu phong cách này, mấy nữa con trai đến tuổi cưới vợ, phải xây lớn một chút...”
“Đừng đứng đây nữa, bên ngoài lạnh lắm, sau này tha hồ mà ngắm, chúng ta vào nhà trước đi."
Thấy cô gái nhỏ trố mắt tò mò nghiên cứu khắp nơi, bước chân cũng chậm lại, Tào Thu Hoa tưởng cô tò mò về kích thước của căn nhà, vừa kéo cô vào trong vừa giải thích.
"Đúng đấy, em gái vào nhà trước đi, thời điểm này đâu đâu cũng là tuyết, chẳng nhìn thấy gì đâu, chờ đến đầu xuân, ngoài sân nở rất nhiều hoa, chắc chắn em sẽ thích... Kia là cây mận, còn bên kia là cây đào... Đến mùa là sai trĩu quả, lúc ấy anh hai sẽ dẫn em trèo cây hái, giòn ngọt biết bao..."
Tào Lưu cao lớn cường tráng như gấu đen, nở nụ cười chân thành, bề ngoài thô kệch nhưng bên trong lại vô cùng tinh tế.
Trần Lộng Mặc nghe Tào Lưu giới thiệu, không nhịn được nhìn theo hướng ngón tay của anh ấy, mặc dù cô không nhìn thấy gì ngoại trừ cành cây linh sam phủ đầy tuyết, nhưng vẫn sinh ra cảm giác mong đợi một vụ mùa bội thu.
Đồng thời trong lòng cũng cảm khái, người anh hai lần đầu mới gặp này có một trái tim mỏng manh không phù hợp với vẻ ngoài của anh ấy.
Rõ ràng chỉ là những câu nói rất bình thường, nhưng lại giúp người ta bất giác thư giãn theo.
"Thằng sáu đấy à? Anh là anh tư Trần Quân, kia là anh năm Trần Nghĩa."
Vừa bước vào cửa, ngoại trừ khung cảnh ấm áp, còn có một cặp anh em sinh đôi mặt mũi vô cùng giống nhau.
Có lẽ là do tuổi còn nhỏ, mặc dù thiếu niên mười lăm tuổi rất cao, nhưng thân hình mới dừng ở mức cao gầy mảnh khảnh.
Một người nhiệt tình vui vẻ, một người dịu dàng nhút nhát, ngoại hình ưa nhìn khỏi bàn.
Trần Lộng Mặc ngoan ngoãn nở nụ cười: "Em chào anh tư anh năm, mọi người hay gọi em là Duật Duật."
Mặc dù cô vẫn đang làm quen với biệt danh Duật Duật, nhưng thằng sáu thằng bảy gì đó thì quên đi, quen không nổi.
Dung mạo em gái vốn đã xinh xắn, cười lên càng khiến người ta không thể rời mắt, Trần Quân có chút ngượng ngùng đưa tay gãi đầu:
"Anh biết em là Duật Duật, mẹ hay nhắc đến em lắm, gọi thằng sáu là dựa theo thứ tự của anh em chúng ta, em thích được gọi là Duật Duật hơn sao? Anh lại cảm thấy thằng sáu cũng hay mà, vừa nghe đã biết em là em gái anh."
“Đừng đứng đây nữa, bên ngoài lạnh lắm, sau này tha hồ mà ngắm, chúng ta vào nhà trước đi."
Thấy cô gái nhỏ trố mắt tò mò nghiên cứu khắp nơi, bước chân cũng chậm lại, Tào Thu Hoa tưởng cô tò mò về kích thước của căn nhà, vừa kéo cô vào trong vừa giải thích.
"Đúng đấy, em gái vào nhà trước đi, thời điểm này đâu đâu cũng là tuyết, chẳng nhìn thấy gì đâu, chờ đến đầu xuân, ngoài sân nở rất nhiều hoa, chắc chắn em sẽ thích... Kia là cây mận, còn bên kia là cây đào... Đến mùa là sai trĩu quả, lúc ấy anh hai sẽ dẫn em trèo cây hái, giòn ngọt biết bao..."
Tào Lưu cao lớn cường tráng như gấu đen, nở nụ cười chân thành, bề ngoài thô kệch nhưng bên trong lại vô cùng tinh tế.
Trần Lộng Mặc nghe Tào Lưu giới thiệu, không nhịn được nhìn theo hướng ngón tay của anh ấy, mặc dù cô không nhìn thấy gì ngoại trừ cành cây linh sam phủ đầy tuyết, nhưng vẫn sinh ra cảm giác mong đợi một vụ mùa bội thu.
Đồng thời trong lòng cũng cảm khái, người anh hai lần đầu mới gặp này có một trái tim mỏng manh không phù hợp với vẻ ngoài của anh ấy.
Rõ ràng chỉ là những câu nói rất bình thường, nhưng lại giúp người ta bất giác thư giãn theo.
"Thằng sáu đấy à? Anh là anh tư Trần Quân, kia là anh năm Trần Nghĩa."
Vừa bước vào cửa, ngoại trừ khung cảnh ấm áp, còn có một cặp anh em sinh đôi mặt mũi vô cùng giống nhau.
Có lẽ là do tuổi còn nhỏ, mặc dù thiếu niên mười lăm tuổi rất cao, nhưng thân hình mới dừng ở mức cao gầy mảnh khảnh.
Một người nhiệt tình vui vẻ, một người dịu dàng nhút nhát, ngoại hình ưa nhìn khỏi bàn.
Trần Lộng Mặc ngoan ngoãn nở nụ cười: "Em chào anh tư anh năm, mọi người hay gọi em là Duật Duật."
Mặc dù cô vẫn đang làm quen với biệt danh Duật Duật, nhưng thằng sáu thằng bảy gì đó thì quên đi, quen không nổi.
Dung mạo em gái vốn đã xinh xắn, cười lên càng khiến người ta không thể rời mắt, Trần Quân có chút ngượng ngùng đưa tay gãi đầu:
"Anh biết em là Duật Duật, mẹ hay nhắc đến em lắm, gọi thằng sáu là dựa theo thứ tự của anh em chúng ta, em thích được gọi là Duật Duật hơn sao? Anh lại cảm thấy thằng sáu cũng hay mà, vừa nghe đã biết em là em gái anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.