Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão Làm Quân Tẩu
Chương 47: Không Đến
Hạ Vãn Ca
29/08/2024
Sau khi xác nhận Tần Trí Viễn sẽ đến, ngày hôm sau Triệu Tú Hoa lập tức kéo Ôn Như Ý đi dọn dẹp trong và ngoài căn nhà rộng hơn mười mấy mét vuông của bọn họ, mặc dù trong nhà có chút cũ nát nhưng vẫn luôn rất sạch sẽ, nhà họ Ôn cũng quen chú trọng, cho nên ngoại trừ quét dọn ra, còn lau chùi, sắp xếp lại mọi thứ trong nhà.
Ôn Như Ý cũng phải sợ hãi thán phục, có một số người, cho dù ở hoàn cảnh nào cũng có thể duy trì thói quen tốt trước kia, Triệu Tú Hoa chính là một người như vậy.
Hai mẹ con bận rộn dọn dẹp giống như đón Tết vậy, mọi người ở trong đại viện đều nhìn thấy, thậm chí có người còn hỏi họ có cần giúp đỡ không.
Mặc dù vẫn chưa gặp mặt chàng rể tương lai này, nhưng Triệu Tú Hoa cảm thấy anh quả thực là một người không tệ, từ sau khi nhắc đến anh trước mặt mọi người, bà cảm giác người trong đại viện dường như nhiệt tình với họ hơn, nhưng bà cũng không phải kiểu người được đằng chân lân đằng đầu, cho nên bà đều từ chối lòng tốt của họ.
Đến ngày thứ ba, mới sáng sớm Triệu Tú Hoa đã đi chợ mua đồ về, hôm nay bà dự định làm một vài món ăn, ngoại trừ mời Tần Trí Viễn, cũng muốn mang đến cho vài gia đình trong đại viện bình thường giúp đỡ họ.
Hai mẹ con họ bận rộn cả buổi sáng, thịt cần ướp cũng đã ướp rồi, việc cần làm cũng đã làm rồi, chỉ đợi người đến là bỏ đồ ăn lên nồi, nhưng sự chờ đợi này, đợi đến bảy giờ chiều, Ôn Minh Khang và Châu Mỹ Thanh đã về, bọn họ chạy hai vòng ở cổng đại viện, cũng chưa thấy bóng dáng của Tần Trí Viễn.
Ôn Thần An đói bụng, ăn chút đồ ăn trước.
Triệu Tú Hoa có chút sốt ruột, có chút hối hận vì đã dọn dẹp khoa trương như vậy, bà nhìn Ôn Như Ý: “Không phải cậu ấy sẽ không đến chứ?”
Ôn Như Ý tin chắc Tần Trí Viễn sẽ đến: “Mẹ, anh ấy nhất định sẽ đến, bây giờ trời vẫn còn sáng đấy.”
Thời điểm này ban ngày khá dài, lúc này trời quả thực vẫn còn hơi sáng.
Nhưng một vài người đợi xem người yêu của Ôn Như Ý không nhịn được hỏi Triệu Tú Hoa: “Đồng chí quân nhân nhà các cô khi nào đến thế? Lúc trước nói không phải hai ngày sau sao? Là hôm nay không sai nhỉ?”
Triệu Tú Hoa gật đầu: “Phải, có thể trên đường có vài chuyện làm lỡ thời gian, nếu như ở chỗ chúng ta có điện thoại thì tốt.”
Những người đó cũng ngại không hỏi nữa, xem như đồng chí quân nhân đó có việc giữa đường.
Trương Thái Lan biết thì cười thầm trong lòng, cái gì mà làm lỡ thời gian, nói không chừng chính là nhà họ Ôn bọn họ lừa người, hoàn toàn không có đồng chí quân nhân nào cả, thế mà mấy ngày gần đây họ còn dọn dẹp chuẩn bị khoa trương như vậy, bây giờ người không tới, đúng là cười chết người ta.
Nhưng mà bà ta không có nói trước mặt người nhà họ Ôn, chỉ bưng bát sứ thô đựng cháo chạy đến bàn đá ở cửa thùy hoa nghe người khác trò chuyện, đợi mọi người nói đến người yêu quân nhân của Ôn Như Ý, bà ta cố ý xen vào: “Đồng chí quân nhân là tốt, nhưng thành phần nhà họ Ôn như vậy, sau này như thế nào thì khó nói nha.”
Mọi người bị bà ta nhắc nhở như vậy, có người cũng cảm thấy có chút không hay: “Đúng đấy, vẫn còn thẩm tra chính trị đấy, lỡ như không qua, hai người họ không phải thất bại rồi sao?”
“Thế đồng chí quân nhân này hôm nay không phải sẽ không đến nhỉ?”
Ôn Như Ý cũng phải sợ hãi thán phục, có một số người, cho dù ở hoàn cảnh nào cũng có thể duy trì thói quen tốt trước kia, Triệu Tú Hoa chính là một người như vậy.
Hai mẹ con bận rộn dọn dẹp giống như đón Tết vậy, mọi người ở trong đại viện đều nhìn thấy, thậm chí có người còn hỏi họ có cần giúp đỡ không.
Mặc dù vẫn chưa gặp mặt chàng rể tương lai này, nhưng Triệu Tú Hoa cảm thấy anh quả thực là một người không tệ, từ sau khi nhắc đến anh trước mặt mọi người, bà cảm giác người trong đại viện dường như nhiệt tình với họ hơn, nhưng bà cũng không phải kiểu người được đằng chân lân đằng đầu, cho nên bà đều từ chối lòng tốt của họ.
Đến ngày thứ ba, mới sáng sớm Triệu Tú Hoa đã đi chợ mua đồ về, hôm nay bà dự định làm một vài món ăn, ngoại trừ mời Tần Trí Viễn, cũng muốn mang đến cho vài gia đình trong đại viện bình thường giúp đỡ họ.
Hai mẹ con họ bận rộn cả buổi sáng, thịt cần ướp cũng đã ướp rồi, việc cần làm cũng đã làm rồi, chỉ đợi người đến là bỏ đồ ăn lên nồi, nhưng sự chờ đợi này, đợi đến bảy giờ chiều, Ôn Minh Khang và Châu Mỹ Thanh đã về, bọn họ chạy hai vòng ở cổng đại viện, cũng chưa thấy bóng dáng của Tần Trí Viễn.
Ôn Thần An đói bụng, ăn chút đồ ăn trước.
Triệu Tú Hoa có chút sốt ruột, có chút hối hận vì đã dọn dẹp khoa trương như vậy, bà nhìn Ôn Như Ý: “Không phải cậu ấy sẽ không đến chứ?”
Ôn Như Ý tin chắc Tần Trí Viễn sẽ đến: “Mẹ, anh ấy nhất định sẽ đến, bây giờ trời vẫn còn sáng đấy.”
Thời điểm này ban ngày khá dài, lúc này trời quả thực vẫn còn hơi sáng.
Nhưng một vài người đợi xem người yêu của Ôn Như Ý không nhịn được hỏi Triệu Tú Hoa: “Đồng chí quân nhân nhà các cô khi nào đến thế? Lúc trước nói không phải hai ngày sau sao? Là hôm nay không sai nhỉ?”
Triệu Tú Hoa gật đầu: “Phải, có thể trên đường có vài chuyện làm lỡ thời gian, nếu như ở chỗ chúng ta có điện thoại thì tốt.”
Những người đó cũng ngại không hỏi nữa, xem như đồng chí quân nhân đó có việc giữa đường.
Trương Thái Lan biết thì cười thầm trong lòng, cái gì mà làm lỡ thời gian, nói không chừng chính là nhà họ Ôn bọn họ lừa người, hoàn toàn không có đồng chí quân nhân nào cả, thế mà mấy ngày gần đây họ còn dọn dẹp chuẩn bị khoa trương như vậy, bây giờ người không tới, đúng là cười chết người ta.
Nhưng mà bà ta không có nói trước mặt người nhà họ Ôn, chỉ bưng bát sứ thô đựng cháo chạy đến bàn đá ở cửa thùy hoa nghe người khác trò chuyện, đợi mọi người nói đến người yêu quân nhân của Ôn Như Ý, bà ta cố ý xen vào: “Đồng chí quân nhân là tốt, nhưng thành phần nhà họ Ôn như vậy, sau này như thế nào thì khó nói nha.”
Mọi người bị bà ta nhắc nhở như vậy, có người cũng cảm thấy có chút không hay: “Đúng đấy, vẫn còn thẩm tra chính trị đấy, lỡ như không qua, hai người họ không phải thất bại rồi sao?”
“Thế đồng chí quân nhân này hôm nay không phải sẽ không đến nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.