Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão Làm Quân Tẩu
Chương 49: Ra Mặt
Hạ Vãn Ca
29/08/2024
Người đàn ông ngước mắt lên, thấy Ôn Như Ý đang đi về phía họ, bên cạnh cô là một người phụ nữ có vài phần giống cô, vừa nhìn là có thể nhìn ra hai người họ là mẹ con.
Đột nhiên gặp mẹ vợ tương lai với hình thức như thế này, anh có chút căng thẳng, vội vàng đặt đồ đạc trong tay xuống, đợi người đi đến trước mặt, anh vô thức đứng thẳng người cúi chào: “Cháu chào thím, cháu là Tần Trí Viễn.”
Nói xong, anh nhìn Ôn Như Ý một cái: “Cháu là người yêu của Như Ý.”
Ôn Như Ý nhìn người đàn ông có chút thận trọng, không còn khí phách kiên cường tìm cô lý luận lúc trước nữa, cô cười thầm.
Triệu Tú Hoa vốn có chút không vui vì sự chậm trễ của anh, nhưng nhìn thấy anh mày kiếm mắt sáng, ánh mắt kiên định, khuôn mặt góc cạnh, dáng vẻ khôi ngô anh tuấn, trên tay còn xách không ít đồ, chút không vui trong lòng bà biến mất trong chớp mắt: “Đứa trẻ ngoan, đến là được rồi, sao còn mang nhiều đồ đến như vậy?”
Tần Trí Viễn cười cười: “Đều là đồ ăn thức uống, cũng không đáng bao nhiêu tiền ạ.”
Ôn Như Ý có chút bất mãn nhìn anh oán trách: “Sao muộn như vậy anh mới đến, em còn tưởng anh không đến nữa đấy?”
Tần Trí Viễn chưa đáp lại, Triệu Tú Hoa đã vội nói: “Con bé này, đồng chí quân nhân từ sáng đến tối nhiều việc phải làm như thế, đến muộn thì đến muộn thôi.”
Ôn Như Ý liền bị câu nói này của bà làm cứng họng, cô nghĩ thầm, vừa nãy Triệu Tú Hoa ở nhà còn oán trách Tần Trí Viễn đến muộn, bây giờ mới gặp mặt đã bắt đầu nói thay cho anh rồi?
Tần Trí Viễn biết mình đến muộn không hợp đạo lý, làm sao có thể để người yêu chịu ấm ức được, anh chỉ nói: “Bác gái, Như Ý nói đúng, là cháu không đúng giờ, vốn dĩ cháu dự định tối hôm qua về, nhưng nửa đêm xe bị hỏng giữa đường, phía trước lại không có thôn làng, phía sau cũng không có quán xá, sáng sớm bọn cháu mới báo sửa chữa, cho nên đến muộn ạ.”
Triệu Tú Hoa vội vàng quan sát anh: “Thế cháu vội vàng đến đây, chắc chưa nghỉ ngơi đủ nhỉ?”
Tần Trí Viễn gật đầu: “Không sao ạ, bọn cháu thường xuyên tập luyện, chút chuyện nhỏ này không có là gì.”
Mọi người ở bên cũng nói theo: “Đến muộn không sao, nhưng phải trả lời qua cửa ải này của chúng tôi mới được vào trong đại viện.”
Triệu Tú Hoa sợ dọa đến anh, vội vàng nói: “Mấy thím ở đại viện này chính là thích hóng chuyện, cháu đừng để ý.”
Tần Trí Viễn khẽ hít một hơi: “Không sao ạ, các thím cũng là quan tâm Như Ý, cho nên mới hỏi cháu những vấn đề đó.”
Nói xong, anh vội vàng móc ra một ít bánh kẹo từ trong đống đồ mà anh mang tới cho mọi người, anh còn trả lời từng câu hỏi lúc nãy của họ.
Mọi người vốn dĩ thấy anh mặc quân phục, khuôn mặt lại có chút lạnh nhạt, cảm thấy anh có thể khó gần, nhưng bây giờ nhìn thấy anh hiền hòa như vậy, điều kiện gia đình lại tốt như thế, không phải tái hôn, càng không có con riêng, hơn nữa tùy tiện lấy một nắm bánh kẹo là bánh quy hành lá và kẹo thỏ trắng cho họ, hào phóng quá rồi, bỗng chốc thiện cảm của mọi người dành cho anh đã tăng thêm một tầng.
Vì thế, mọi người vừa nhìn anh phát bánh kẹo vừa lén khen ngợi anh với Triệu Tú Hoa, khen con rể của họ đẹp trai tốt bụng, nhìn trông chín chắn, hiểu chuyện.
Đột nhiên gặp mẹ vợ tương lai với hình thức như thế này, anh có chút căng thẳng, vội vàng đặt đồ đạc trong tay xuống, đợi người đi đến trước mặt, anh vô thức đứng thẳng người cúi chào: “Cháu chào thím, cháu là Tần Trí Viễn.”
Nói xong, anh nhìn Ôn Như Ý một cái: “Cháu là người yêu của Như Ý.”
Ôn Như Ý nhìn người đàn ông có chút thận trọng, không còn khí phách kiên cường tìm cô lý luận lúc trước nữa, cô cười thầm.
Triệu Tú Hoa vốn có chút không vui vì sự chậm trễ của anh, nhưng nhìn thấy anh mày kiếm mắt sáng, ánh mắt kiên định, khuôn mặt góc cạnh, dáng vẻ khôi ngô anh tuấn, trên tay còn xách không ít đồ, chút không vui trong lòng bà biến mất trong chớp mắt: “Đứa trẻ ngoan, đến là được rồi, sao còn mang nhiều đồ đến như vậy?”
Tần Trí Viễn cười cười: “Đều là đồ ăn thức uống, cũng không đáng bao nhiêu tiền ạ.”
Ôn Như Ý có chút bất mãn nhìn anh oán trách: “Sao muộn như vậy anh mới đến, em còn tưởng anh không đến nữa đấy?”
Tần Trí Viễn chưa đáp lại, Triệu Tú Hoa đã vội nói: “Con bé này, đồng chí quân nhân từ sáng đến tối nhiều việc phải làm như thế, đến muộn thì đến muộn thôi.”
Ôn Như Ý liền bị câu nói này của bà làm cứng họng, cô nghĩ thầm, vừa nãy Triệu Tú Hoa ở nhà còn oán trách Tần Trí Viễn đến muộn, bây giờ mới gặp mặt đã bắt đầu nói thay cho anh rồi?
Tần Trí Viễn biết mình đến muộn không hợp đạo lý, làm sao có thể để người yêu chịu ấm ức được, anh chỉ nói: “Bác gái, Như Ý nói đúng, là cháu không đúng giờ, vốn dĩ cháu dự định tối hôm qua về, nhưng nửa đêm xe bị hỏng giữa đường, phía trước lại không có thôn làng, phía sau cũng không có quán xá, sáng sớm bọn cháu mới báo sửa chữa, cho nên đến muộn ạ.”
Triệu Tú Hoa vội vàng quan sát anh: “Thế cháu vội vàng đến đây, chắc chưa nghỉ ngơi đủ nhỉ?”
Tần Trí Viễn gật đầu: “Không sao ạ, bọn cháu thường xuyên tập luyện, chút chuyện nhỏ này không có là gì.”
Mọi người ở bên cũng nói theo: “Đến muộn không sao, nhưng phải trả lời qua cửa ải này của chúng tôi mới được vào trong đại viện.”
Triệu Tú Hoa sợ dọa đến anh, vội vàng nói: “Mấy thím ở đại viện này chính là thích hóng chuyện, cháu đừng để ý.”
Tần Trí Viễn khẽ hít một hơi: “Không sao ạ, các thím cũng là quan tâm Như Ý, cho nên mới hỏi cháu những vấn đề đó.”
Nói xong, anh vội vàng móc ra một ít bánh kẹo từ trong đống đồ mà anh mang tới cho mọi người, anh còn trả lời từng câu hỏi lúc nãy của họ.
Mọi người vốn dĩ thấy anh mặc quân phục, khuôn mặt lại có chút lạnh nhạt, cảm thấy anh có thể khó gần, nhưng bây giờ nhìn thấy anh hiền hòa như vậy, điều kiện gia đình lại tốt như thế, không phải tái hôn, càng không có con riêng, hơn nữa tùy tiện lấy một nắm bánh kẹo là bánh quy hành lá và kẹo thỏ trắng cho họ, hào phóng quá rồi, bỗng chốc thiện cảm của mọi người dành cho anh đã tăng thêm một tầng.
Vì thế, mọi người vừa nhìn anh phát bánh kẹo vừa lén khen ngợi anh với Triệu Tú Hoa, khen con rể của họ đẹp trai tốt bụng, nhìn trông chín chắn, hiểu chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.